Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 146 -



Chương 146 -




Mà giờ khắc này, bang chúng Huyết Minh đang cạn sạch bia ngay tại buồng ghế cứng, miệng đầy khoác lạc.
Chỉ nghe!
"Phốc ~ Rầm!"
Muốn áp chế lại không chặn được! Từ âm cao chuyển thành tiếng vang trầm nặng, trực tiếp khiến cả khoang xe lửa lâm vào tràm mặc!
"Ai nha con mẹ nó! Mẹ nó là ai vậy! Mẹ kiếp, nín tận 30 năm giờ mới chịu thả ra sao?"
"Quá nặng mùi a! Mắt ta đều đau!"
"Ọe ~ ta ngửi được mùi đậu nàng! Ọe ~ "
"Nhanh! Nhanh mở cửa sổ oa!"
"Cái này con mẹ nó là xe lửa! Ngươi mở cửa sổ cái gì?"
"Không được! Ta con mẹ nó nôn tới nơi!"
Chỉ một thoáng, ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào trên người Hàn Trạch!
Hàn Trạch: ! ! !
Bia này có độc!
Nào chỉ là có độc!
Giờ phút này hắn cảm giác trong bụng tựa như có một đài máy trộn bê tông!
Muốn nghẹn?
Đại não: Không thể đánh rắm biết không?
Thân thể: Đã biết!
Cơ vòng toàn lực ứng phó: Ta sẽ tận lực!
Rắm bĩu môi: Các ngươi đã hỏi qua ta chưa!
"Bùm bùm rầm rầm!"
"Phụt ~ "
Giờ phút này bên trong túi quần của Hàn Trạch giống như đang trang bị một chiếc máy kéo đang khởi động!
Mẹ nó còn toác ra trận gió nhẹ!
Khiến cho một đám anh em Huyết Minh trợn trắng mắt!
"Con mẹ nó! Hàn ca! Ngươi bị sao vậy?"
"beabox? ? ?"
"Tiết tấu còn rất hăng oa!"
Mặt Hàn Trạch đỏ bừng sắp nổ, cuồng nộ nói: "Con mẹ nó câm miệng hết cho ta!"
"Tránh ra! Lão tử muốn đi vệ sinh!"
Hàn Trạch vội vàng đứng dậy, kẹp lấy chân không dám bước nhanh!
Sau đó từng bước một hướng về nhà vệ sinh oa!
Vừa bước đi lại vừa phát tiếng theo nhịp điệu!
Nếu nhìn từ phía nhìn, thậm chí có thể nhìn rõ sau quần Hàn Trạch phồng lên như bao lớn!
Không riêng Huyết Minh chết lặng!
Các hành khách cũng chết lặng!
Sống nhiều năm như vậy, chưa thấy qua ai đánh rắm mạnh như vậy!
Thế nhưng ngay sau đó trong xe lan tràn ra mùi hương!
"Ọe ~ :(´ཀ`」 ∠):"
"Ngươi mẹ nó nhanh lên đi, đừng có lại kéo lê nửa đường!"
"Con mẹ nó oháo đài di động a!"
Tâm lý Hàn Trạch sụp đổ oa!
Ta con mẹ nó đời này chưa bao giờ mất mặt như vậy!
An Ninh cũng không nín được cười!
Giang Nam quá xấu rồi!
Mặc dù không biết bột màu trắng kia là cái gì, thế nhưng hiện tại nhìn lại!
Rất hiệu quả! Thật sự rất hiệu quả!
Mà Tô Nhuế đã nhanh bị thối tiuws choáng! Trốn ở trong ngực Giang Nam, dùng quần áo hắn che mũi!
An Ninh cũng không dám thở!
"Thúi như vậy! Ngươi hố người thành ra hố luôn cả mình nha?"
Giang Nam cười xán lạn một tiếng: "Tung hoành giang hồ 18 năm! Có sóng to gió lớn nào mà không trải qua chứ?"
Sau đó trong trong ánh mắt kinh ngạc của An Ninh cùng Tô Nhuế!
Giang Nam móc ra ba cái mặt nạ phòng độc . . .
Hai người đều ngây người!
Người bình thường có ai tùy thân mang theo thứ này a?
Giang Nam chuẩn bị chu toàn như thế?
Xem ra đây không là lần đầu tiên dùng phương pháp hố người này!
Ba người vội vàng đeo mặt nạ phòng độc vào!
Mà đúng lúc này, không riêng Hàn Trạch có phản ứng!
Sắc mặt của mười gã bang chúng Huyết Minh đều tái mét!
Tiếng "Đùng đùng" có quy luật lại vang lên!
Kích thích lại bành trướng!
Lần này, mùi vị triệt để lan tràn ra khắp trong xe!
Tàu lưa không có chỗ thông gió!
Chỉ một thoáng trong khoang xe quả thực biến thành địa ngục nhân gian!
Giang Nam đều cảm thấy trong không khí tràn ngập một tầng sương trắng mà mắt trần cũng có thể thấy!
"Con mẹ nó . . . Không được rồi không được rồi! Phòng vệ sinh!"
"Ta cũng đi! Con mẹ nó chớ cướp phòng với ta!"
"Mẹ kiếp! Bia này có độc!"
"Ta mẹ nó không biết mình thả là rắm hay là cái quái gì nữa!"
Mười mấy người tựa như Zombie điên cuồng phòng về từng phòng vệ sinh của các buồng xe!
Chủ yếu là bọn họ cũng không tiếp tục ở lại được nữa!
Mùi hương nồng đậm!
Ánh mắt các hành khách nhìn về phía bọn họ đã trở nên muốn giết người!
Hàn Trạch thật vất vả vọt tới phòng vệ sinh!
Con mẹ nó? Có người?
Mẹ kiếp! Đổi một phòng khác!
Vẫn có người?
Một đường tìm, đi tới phòng vệ sinh buồng xe giường nằm!
Hắn thật sự nhịn không được oa!
"Rầm! Rầm! Rầm!"
"Mở cửa! Ta biết bên trong có người!"
Trong phòng vệ sinh chính là Ngụy Trường Thắng, bị tiếng đập cửa làm cho giật nảy mình!
Run một cái, suýt nữa đã quỳ xuống đất!
Cả giận nói: "Mẹ nó cút cho ta!"
Hàn Trạch trừng mắt: "Ngươi con mẹ nó dám mắng ta? Ngươi chết rồi!"
Ngụy Trường Thắng bạo nổ! Nếu không phải lão tử đang bận việc! Đã ra ngoài chém chết tươi ngươi!
Hàn Trạch: "Hiện tại ra ngoài! Ta cho ngươi 1 vạn!"
Ngụy Trường Thắng: ? ? ?
1 vạn?
Con mẹ nó cũng quá coi thường lão tử!
"Cút!"
"Mười vạn!"
"Lặp lại lần nữa! Cút!"
Hàn Trạch: "Ách a ~ "
Hắn kẹp lấy đùi, đã nghẹn sắp điên, xông lên lắc cửa một trận.
Ngụy Trường Thắng một tay đẩy mỹ nữ chống đỡ cửa!
"Đè lại cho lão tử!"
"Hôm nay ai cũng mẹ nó đừng nghĩ xông vào!"
Hàn Trạch: ! ! !
Hắn đã gấp tới mức mắt đều đỏ ngầu, thật sự không chịu nổi, ánh mắt rơi vào trên bồn rửa tay ở đối diện?
"A a!"
Hắn run rẩy bò lên trên bồn rửa tay!
. . .



Bạn cần đăng nhập để bình luận