Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 947 -



Chương 947 -




Giang Nam vội vàng cúi đầu nhìn bài thi!
Nhưng ánh mắt...
Lại không tự chủ được hướng về phía người bên cạnh!
Chỉ thấy Ngư Thanh Thanh múa bút thành văn, thỉnh thoảng mở bàn tay cầm bút ra, trong đó viết lít nha lít nhít chữ nhỏ!
Uh huh! Tuyển thủ này chuẩn bị tương đối đầy đủ!
Còn Thỏ Con thì khắc ABCD v x lên sáu mặt bút chì 2B! Bắt đầu ném bút chì...
Giang Nam che mặt! Vừa mới bắt đầu ngươi cũng đã giao tương lai cho vận mệnh rồi sao?
Thỏ con! Ngươi như vậy là không được a!
Ánh mắt nheo lại!
Chỉ thấy Lãnh Yên im lặng điền đáp án, nhưng ngón chân cái lại lại an phận mà cà tới cà lui!
Nhìn kỹ, tê~
Những chấm nhô lên trên đế giày xăng – xếp thành chữ nổi?
Thế này cũng được sao?
Lại nói mùa đông giá rét ngươi đi giày xăng đan để thi thật sự rất dễ bị hoài nghi!
Ninh Du Du là học sinh giỏi, trả lời rất nhanh! Nhưng Giang Nam không nhìn thấy được cô viết cái gì a!
Tuyết Tuyết cùng Lang Diệt cách mình quá xa, cũng nhìn không thấy!
Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng "click click"!
Là có người đang nhấn bút bi, cực kỳ có nhịp điệu!
Giang Nam vừa nghe, ánh mắt sáng lên!
Mã Morse? Không! Không đúng!
Đây là mã Morse sao?
Được rồi! Không gõ bàn, đổi thành ấn bút?
Cách này quá hay! Tỷ lệ bị phát hiện rất nhỏ!
Giang Nam vội vàng dụng tâm lắng nghe giải mã!
Tề Ngọc: Cạch cạch cạch...
Đạo sư sợ là cũng không nghĩ tới chúng ta lại dùng chiêu này đi?
Diệp Tinh Hà: Cạch! Cạch! Cạch cạch cạch
(Phong bế dị năng của chúng ta thì sao chứ? Nửa tháng luyện không uổng?)
Tần Thụ: Cạch cạch cạch cạch...
(Chúng ta thật đúng là một tiểu ma lanh!)
Giang Nam che mặt! Con mẹ nó đừng có tán gẫu nữa, làm chuyện chính đi!
Giang Nam: Cạch! Cạch cạch!
(Các anh em, cứu ta nữa!)
Ba người Tần Thụ nghe tiếng nhấn bút đột nhiên gia nhập, thần tình ngạc nhiên!
Dùng ánh mắt như nhìn thần tiên để nhìn Giang Nam!
Chết tiệt! Chúng ta luyện nửa tháng a!
Sao ngươi lại vào được phòng chat?
Thật tình không biết đối với Giang Nam mà nói, thành thạo giải mã điện quân dụng quả thực chỉ như bữa ăn sáng!
Ba người nhao nhao gật đầu, dù sao thêm một người thì thêm một phần lực lượng mà!
Tần Thụ: Cạch cạch?
(Câu hỏi thứ nhất chọn gì?)
Ánh mắt Giang Nam sáng lên, cuối cùng cũng nói tới chính sự!
Diệp Tinh Hà: Cạch!
(Không biết!)
Tề Ngọc: Cạch!
(Không biết!)
Ba người nhìn về phía Giang Nam!
Giang Nam đen mặt: Cạch!
(Không biết!)
Tần Thụ: Không... Không có việc gì, vậy đáp án câu thứ hai?
Diệp Tinh Hà: Không biết!
Tề Ngọc: Không biết!
Vậy câu thứ ba?
Không biết!
……
Giang Nam che mặt! Điên hết rồi!
Các ngươi mẹ nó cái gì cũng không biết! Còn nói chuyện bằng mật mã Morse cái rắm!
Tóm lại dùng nửa tháng chỉ để luyện ơhats điện mã? Đề không làm được thì dùng điện mã có tác dụng cái quỷ gì chứ!
Ba tên đại ngốc các ngươi!
Nhưng mà giờ phút này tiếng ấn bút "cạch cạch cạch" phía sau đều nối liền thành một mảnh, ba người dùng điện mã mắng chửi nhau!
Diệp Tinh Hà: "Đừng có nói với ta là hai ngươi cái gì cũng không biết! Mẹ nó!"
Tề Ngọc: "Ta cho rằng hai ngươi biết!"
Tần Thụ: "Ta cũng nghĩ hai ngươi sẽ biết!
"Diệp Tinh Hà! Ngươi là đồ đại ngốc, ngươi không phải là cháu trai của Đạo Thiên sao? Ngươi cũng không biết?"
"Cút! Ngươi còn ngốc hơn cả Tần Thụ! Luyện mã điện rốt cuộc có tác dụng quái gì!"
"Này! Ta ngươi mắng hắn thì mắng hắn! Đừng có kéo theo ta a!"
Ba người triệt để mắng chửi, Giang Nam đen mặt, đĩnh đạc rời khỏi nhóm chat!
Đào Hân Di tức giận nói: "Tần Thụ! Ba người các ngươi! Đừng tùy tiện nhấn bút quấy rầy bạn học khác làm bài!
Ba người Tần Thụ rụt cổ, một đám cắn răng đỏ mắt, hận không thể lột da người còn lại!
Giang Nam hít một hơi thật sâu!
Dựa vào người không bằng dựa vào mình!
Lão tử không làm người nữa!
Giờ khắc này trong hai mắt Giang Nam đều là vẻ tàn nhẫn!
Mình là lớp trưởng! Sao có thể đứng thứ nhất đếm ngược?
Mình phải dẫn đầu!
Tuyệt đối không thể trở thành người kéo chân, xem tuyệt kỹ của ta!
"Phần Huyết - Động Cơ Đế Vương! Mở!"
Giờ khắc này Giang Nam trực tiếp kéo Phần Huyết đến 70%!
Tiếng tim đập như trống vang vọng trong phòng học!
Chỉ thấy giờ phút này cả người Giang Nam bốc khói trắng, thần sắc dữ tợn, gân xanh nổi lên, gắt gao nhìn chằm chằm bài thi!
Bạn học xung quanh đều mang thần sắc hoảng sợ nhìn về phía Giang Nam!
Mẹ nó chỉ là thi viết thôi mà!
Ngươi có cần liều mạng như vậy không?
Đều đặt cược mạng vào sao?
Mấu chốt là bài thi viết này cũng không phải luận bàn!
Ngươi mở Phần Huyết có tác dụng gì chứ!
Ngay cả Đào Hân Di cũng ngạc nhiên, Giang Nam muốn làm gì?
Ngươi muốn đồng quy vu tận cùng bài thi Bách Khoa Toàn Thư Linh Thú sao?
Nhưng mà bọn họ căn bản không biết, chức năng thân thể điên cuồng tăng vọt, đồng thời sáu giác quan cũng được tăng cường!
Giang Nam bình tâm tĩnh khí, cẩn thận lắng nghe thanh âm trong phòng học!
Tiếng tim đập, tiếng chớp mắt, tiếng nuốt nước bọt, tiếng vụng trộm đánh rắm, còn có tiếng viết chữ trên bài thi!
Chính là âm thanh này!
Lòng tin Giang Nam tăng gấp bội, tập trung lực chú ý điên cuồng lọc ra tạp âm khác, cuối cùng tập trung vào tiếng viết chữ của Ninh Du Du!
Phải biết rằng, trước khi điền đáp án lên phiếu đáp án, đều sẽ điền nháp một lần trên bài thi!
Đây là cơ hội!
A là ba vạch! Thanh âm nét bút hai dài một ngắn!
B là hai vạch! Nhưng vạch thứ hai sẽ có hai lần dao động!
C là một vạch! dễ phân biệt nhất!
D là hai vạch! Nhưng một vạch cuối cùng liền mạch lưu loát, có khác biệt rõ ràng với B!
Nhìn lão tử nghe tiếng nhận chữ, ai nói Phần Huyết cũng chỉ có thể dùng ở trên chiến đấu?
Kiểm tra! Không phải là một loại chiến đấu sao!
Xem lão tử dốc hết toàn lực! Không chừa đường sống a!
Chỉ thấy Giang Nam vừa nghe tiếng nét bút của Ninh Du Du, vừa dùng một con mắt quan sát vị trí tay Ninh Du Du trên bài thi!
Cắn chặt răng, vẻ mặt dữ tợn!
Vạch! Liền mạch lưu loát!
Ha ha!
Câu thứ tư chọn C!
Phương pháp này quả nhiên hữu dụng a!
Giang Nam bắt đầu múa bút thành văn!
Bạn học xung quanh nhìn Giang Nam với hai mắt chết lặng!
Không biết vì sao, dù sao cũng cảm thấy rất nhiệt huyết a!
Đào Hân Di nhìn bộ dáng dụng tâm giải đề của Giang Nam, thần tình cảm động!
Hắn nhất định là đang dùng phương pháp này để tập trung lực chú ý của mình đi?
Tuy rằng tiếng tim đập có chút ảnh hưởng đến bạn học khác, nhưng Đào Hân Di làm sao có thể nhẫn tâm cắt đứt sự nhiệt tình yêu thương học tập của Giang Nam như vậy?
Nhưng mà giờ phút này Giang Nam đều sắp điên rồi!
Du Du bảo bối!
Ngươi đừng có móc ấn ngón tay nữa!
Đừng sửa sang lại kẹp tóc, đừng móc lỗ nhỏ trên tất chân a!
Giải đề cho ta a, đừng do dự!
Ta đều đã đặt cược cả tính mạng, chỉ ba phút!
Sau ba phút!
Giang Nam đầu đầy mồ hôi, một luồng máu mũi chảy xuôi, nhỏ giọt ở trên bài thi!
Giang Nam cắn răng!
Ta còn có thể kiên trì hơn một chút!



Bạn cần đăng nhập để bình luận