Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 975 -



Chương 975 -




Giang Nam giải quyết xong tất cả dưới sự trợ giúp của Tiểu Tửu Oa, mất cả buổi mới đeo găng tay nhiệt tình như lửa vào!
Trên mặt lộ ra nụ cười như ác ma!
"Lát nữa đừng bị ta đánh khóc!"
Cố Tiểu Duy: "Ngươi..."
"Bốp bốp bốp bốp bốp!"
Liên tiếp vang lên tiếng giòn tan, Cố Tiểu Duy bị Giang Nam quạt lắc qua lắc lại!
Nhanh chóng quạt trí nhớ của cô về trước khi phát hiện ra hắn!
Không đợi cô kịp phản ứng, lại thêm một cứ Đại Lục Đoạt Mệnh đập xuống!
"Choang!"
Cố Tiểu Duy liền ngất xỉu, Giang Nam vội vàng cởi còng tay cho cô, thu thập xong hiện trường gây án, thuấn di không còn bóng dáng!
Mười mấy giây sau, Cố Tiểu Duy ngồi phịch trên sô pha từ từ tỉnh lại, theo bản năng xoa xoa hai má!
"Ta đây ngủ quên? Hôm nay cũng thật lạnh, lạnh đều đau cả mặt..."
Nói xong ánh mắt rơi vào túi nhân sâm: "Ngô ~ vẫn nên để vào bên trong két sắt đảm bảo một chút!"
Mở két sắt ra, nhìn thấy vảy hình trái tim nằm yên tĩnh bên trong, Cố Tiểu Duy cười hắc hắc, nhét hàng vào bên trong!
Trở lại phòng khách, cô nhìn tô mì ăn liền mà bụng kêu ùng ục.
Vẻ mặt chờ mong bưng tô mì ăn liền lên mở nắp ra, nĩa vừa vớt lên, chỉ vớt lên hai cái bã mì ăn liền, vẻ mặt ngạc nhiên!
Mì của ta đâu? Hai trứng của ta đâu?
Là ta ăn xong mì trước khi ngủ? Sao ta không nhớ rõ?
Ta đã ăn rồi sao?... Vậy sao ta vẫn còn đói như vậy!
Cố Tiểu Duy xoa xoa bụng, vẻ mặt như gặp quỷ!
Trên đường về học viện, Giang Nam bị nấc cục...
Mùi mì ăn liền thoang thoảng...
Trứng kho ăn rất ngon! Nước nóng hơi nhiều, hơi nhạt!
Mình đặt máy định vị ở trong Cố Tiểu Duy và đống hàng hóa!
Hai lớp bảo hiểm, chỉ cần cô ấy đi gặp lão đại Bồ Công Anh, mình liền có thể tìm tới!
Đến lúc đó cụ thể là đánh người cướp tiền, hay là nhập cổ phần cùng nhau kiếm tiền, chỉ có thể chờ nhìn gặp được lão đại Bồ Công Anh rồi nói sau!
Nhưng mình cũng không tính là quá hiểu rõ về Bồ Công Anh, vẫn nên sớm chút hiểu rõ thì tốt hơn!
Vì thế gửi tin nhắn cho Sơn Miêu!
Nam Thần: Sơn Miêu? Ngươi biết gì về Bồ Công Anh?
Mặc dù là hơn 11 giờ tối, tin tức vẫn trả lời liền!
Lạc Thiên Hồng: Sao lại hỏi cái này?
"Ta cũng không hiểu nhiều về Bồ Công Anh này, bọn họ vẫn rất khiêm tốn, có thể xem là loại tổ chức ngầm tương đối ngoan trong nước đi!"
"Con buôn tình báo, đi buôn chợ đen, Ám Dạ còn từng có mấy lần hợp tác với bọ họ, có thể tìm được tình báo mà ngay cả Ám Dạ đều không tìm được, vẫn là có chút tài năng!"
"Đã thử thâm nhập, nhưng đều thất bại, có giá trị lợi dụng, vẫn không động đến bọn họ!"
Nhìn tin nhắn Sơn Miêu trả lời, trong mắt Giang Nam tràn đầy ngạc nhiên!
Tương đối goan?
Đây là tính từ gì?
Nhưng mà đáy lòng đại khái đã có ấn tượng đối với Bồ Công Anh!
Nam Thần: "Bọn họ không có các loại đại lão như Tinh Diệu Đạo Thiên đó chứ?"
Thiên Hồng cảm thấy bó tay!
"Ngươi cho rằng Tinh Diệu Đạo Thiên là rau cải trắng sao? Loại hình như hội Quang Minh, Dracula loa làm gì có nhiều như vậy?"
Giang Nam cười hắc hắc, vậy mình yên tâm rồi!
"Bồ Công Anh sao lại chọc tới ngươi? Đã nói với ngươi không được ra nước ngoài! Này vừa mới trở về mấy ngày? Ngoan ngoãn ở lại học viện học tập đi biết không?"
Trên mặt Giang Nam nổi lên một nụ cười nhu hòa!
"Biết rồi! Ngủ ngon a..."
Sơn Miêu ghé vào trên giường xoa xoa đôi mắt còn nhập nhèm buồn ngủ, điện thoại di động nhét dưới gối đầu, chăn trùm đầu liền ngủ thiếp đi!
Chờ Giang Nam trở lại học viện cũng đã hơn 12 giờ!
Đi tới đi lui liền đi ngang qua phòng huấn luyện thể lực!
Giang Nam liếc vào trong một cái, ừ... khóa cửa lại!
Liền tiếp tục trở về!
Nhưng chưa đi được hai bước, đã lui trở về!
Khóa cửa? Đó không phải là không có ai sao?
Còn nhớ Kiên ca nói quặng sắt Khốn Linh đáng giá không ít tiền?
Trong phòng huấn luyện thể lực tất cả đều là quặng sắt Khốn Linh a!
Giờ khắc này ánh mắt Giang Nam sáng ngời!
Ta chỉ khấu trừ một chút, hẳn sẽ không có người phát hiện đúng không?
Chỉ thấy Giang Nam tiện tay móc ra một cọng dây sắt nhỏ từ trong không gian dị độ, bẻ cong rồi chọc vào trong mắt khóa!
"Răng rắc!"
Khóa sắt mở ra, Giang Nam lắc mình một cái tiến vào phòng huấn luyện thể lực, dị năng bị trong nháy mắt bị áp chế!
Trong phòng huấn luyện thể lực to như vậy không có một bóng người, Giang Nam đánh giá xung quanh!
Sàn nhà không thể cạy, quá rõ ràng!
Tường cũng không được, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra...
Ánh mắt lưu chuyển, tầm mắt Giang Nam rơi vào trần nhà!
Huấn luyện lại không dùng tới trần nhà, đặt ở chỗ này chẳng phải là lãng phí tài nguyên sao?
Quặng sắt Khốn Linh khan hiếm như vậy, học viện làm vậy không phải phô trương lãng phí sao?
Ta nhìn không nổi nữa rồi!
Tiểu Tửu Oa nhỏ giọng nói: "Chủ ngân, chúng ta là sắp trộm đồ sao?"
Giang Nam eo nhỏ xoa một cái: "Nói bậy!"
Tiểu Tửu Oa chớp mắt một cái: "Ta biết rồi chủ ngân ~ vì những thứ này này ở đây cũng không ai dùng, chúng ta chỉ là nhặt về nhà thôi đúng không?"
Ánh mắt Giang Nam rất hài lòng!
Tiểu Tửu Oa cũng nở nụ cười đã hiểu!
Chỉ thấy Giang Nam nhảy lên một phát, cơ thể nhanh chóng nhảy lên cao hơn 10 mét, hai ngón giữa cắm vào trong quặng sắt Khốn Linh, treo cả người ở phía trên!
"Ừm... cứ giữ cái này là được rồi!"
Giang Nam dùng sức, liền tháo trần nhà làm bằng quặng sắt Khốn Linh xuống!
Lộ ra khung thép bên trong!
Cả người ôm trần nhà vững vàng rơi xuống đất!
Thêm một lần nữa... Hẳn là không ai phát hiện ra chứ?
3 phút sau, Giang Nam vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé vẻ mặt thỏa mãn, ngẩng đầu nhìn lên, trên trần nhà có 10 lỗ thủng lớn!
Mặt Giang Nam tối sầm, thế này không được! Thế này cũng quá rõ ràng đi!
Phải nghĩ cách mới được...
Một giờ sau!
Phòng tập thể dục đã không còn tồn tại trần nhà nữa!
Đều bị Giang Nam khấu trừ!
Như vậy sẽ không có người phát hiện đúng không?
Ta thật đúng là một tiểu thiên tài!
Bởi vì Giang Nam ôm quặng sắt Khốn Linh nên không thể mở không gian dị độ, đành để cho Tiểu Tửu Oa ngậm toàn bộ vào trong không gian dị độ!
Trở lại phòng ngồi ở trên giường, Giang Nam lâm vào trầm tư, một khi bại lộ, Tiêu viện trưởng khẳng định hoài nghi hệ không gian như ta!
Không được không được, không thể để trong không gian dị độ, nhét dưới giường là được rồi!
Ước chừng ở dưới giường của mình đã nhét hơn mười khối, nhưng trần nhà quá nhiều căn bản nhét không được!
Giang Nam lại nhét đầy gầm giường của Hùng Nhị và Ngô Lương!
Hùng Nhị không có ở nhà, Ngô Lương ngáy như sấm sét, căn bản không phát hiện!
Nhưng nhét đầy ba cái giường, vẫn không nhét hết!
Giang Nam thuấn di một cái đã đi tới phòng Chung Ánh Tuyết!
Chung Ánh Tuyết nằm nghiêng trên giường kẹp chăn gối giữa cánh tay, trong phòng chỉ có tiếng hít thở đều đều!
Giang Nam rón rén đi tới bên giường, cúi đầu nhìn lén!
Lông mi của cô khẽ run, thân thể cứng đờ, vành tai dần dần biến thành màu đỏ!
Vẫn là một bộ dáng ngủ say!



Bạn cần đăng nhập để bình luận