Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 740 -



Chương 740 -




"Ta xem như phục ngươi!"
"Có chuyện ta nên nói trước cho ngươi biết, chuyện về thể Bose ngươi có biết không?"
Giang Nam sửng sốt: "Biết! Một thời gian trước đã bắt được một cái! Lại để cô ấy chạy mất, ngươi hỏi cái này để làm gì?"
Sơn Miêu hiển nhiên bị kinh hãi, lẩm bẩm nói: "Xem ra trong tư liệu nói đúng..."
"Thể Bose mà nước Mỹ bắt được đã bỏ trốn trước đó, ngay cả tất cả tư liệu nghiên cứu chú văn cũng biến mất cùng!"
"Trong tư liệu có thành quả phân tích về chú văn cực kỳ trân quý, đó là thứ có thể thay đổi cục diện thế giới!"
Giang Nam nặng nề gật đầu, lực lượng của chú văn khủng bố cỡ nào, trong lòng Giang Nam đều biết!
Quốc gia nào phân tích được càng nhiều, tất nhiên sẽ càng mạnh!
Sơn Miêu: "Tất cả các quốc gia đều muốn đoạt được tới tay, dù sao thì cơ hội khó có được!"
"Bên phía chúng ta cũng có tâm tư hành động, nhưng tin tức có được quá ít!"
"Nếu như xác định hành động mà nói, ngươi sợ là cũng phải đi một chuyến! Dù sao căn cứ vào nghiên cứu, dị năng hệ không gian có tác dụng ức chế nhất định đối với Bose!"
"Lý Đạo Thiên không thể tùy tiện khởi hành, Đạo Thiên hệ không gian cần tọa trấn Hoa Hạ, phòng ngừa các hệ không gian khác xâm lấn! Có thể hành động cũng chỉ có ngươi..."
Giang Nam nuốt một ngụm nước bọt: "Hành động điểm tên chỉ mặt ta, cướp bảo bối gì đó ta là người được hưởng!"
Sơn Miêu cười khổ: "Không nhất thiết phải có hành động, chỉ là nói với ngươi một tiếng!"
"Vậy ta đi đây! Ngươi ở trong viện nhớ phải chăm chỉ học hành! Đừng nghịch ngợm!"
Nói xong xoa xoa cái ót bị cô đánh đến đỏ bừng!
Giang Nam cười hắc hắc: "Trở về đi xe chậm một chút, đường trơn trượt!"
Sơn Miêu ra khỏi sân bay, vừa bước lên xe máy, cảm thấy trong túi có chút nặng!
Không khỏi đưa tay móc ra, ba viên kẹo sữa thỏ trắng được móc ra!
Đầu tiên là ngẩn người, sau đó trên mặt nổi lên một nụ cười nhàn nhạt, nhỏ giọng nói: "Là có chút nhớ..."
Vặn ga, sải bước ngồi lên xe máy, Sơn Miêu phóng nhanh đi!
Mua vé cho Hùng Nhị xong, tất cả mọi người đều qua kiểm tra an ninh!
Giờ phút này ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Hùng Nhị, thần sắc khẩn trương!
Mà Diệp Tinh Hà cùng Tề Ngọc thì ngồi xổm ở một bên, vẻ mặt tức giận ăn hành lá!
Thứ đồ chơi rách này căn bản không dễ sử dụng, cần ngươi để làm gì nữa? Hừ!
Nhân viên an ninh nhìn Hùng Nhị với vẻ mặt hoảng sợ!
Mẹ nó con hàng này là con gấu?
Ngô Lương thấy thế vội vàng vén quần áo của Hùng Nhị lên, lộ ra khóa kéo phía dưới!
"Đừng lo! Là anh em của ta! Lần đầu tiên ta đến miền Bắc! Sợ lạnh! Mặc bộ quần áo con rối!"
Hùng Nhị điên cuồng gật đầu: "Đúng! Chỉ nà áo con rối!"
Vừa thấy Hùng Nhị nói chuyện, nhân viên an ninh thở phào nhẹ nhõm!
"À~ dọa chết ta! Bao da này cũng quá chân thực!"
"Đúng vậy! Nó giống như nó hàng thật vậy! Có đắt không?"
"Người anh em này đến từ vùng nào! Giọng hơi nặng!"
Hùng Nhị cười hắc hắc: "Cái kia, có thể qua?"
Chị gái kiểm tra an ninh: "Ngươi cởi bao da ra để cho ta kiểm tra ngoại hình, ta phải đối chiếu thông tin nhận dạng!"
Hùng Nhị mang vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía Giang Nam!
"Lam ca! Cô ta đòi lột da ta! Ta có thể chơi đứt cô ta không?"
Giang Nam: !!
Nhân loại này quá xấu xa!
Mở miệng ra liền đòi lột da ta?
Làm sao có thể chứ?
Hùng Nhị trực tiếp nhớ tới lời dặn lúc trước của Giang Nam!
Giang Nam vội vàng nhào tới, một tay đè hai bàn tay của Hùng Nhị: "Ngươi ngàn vạn lần đừng nên chơi đứt cô ấy a!"
Chị gái kiểm tra an ninh vẻ mặt hồ nghi!
Giang Nam thở dài một tiếng: "Ai! Xem ra là không giấu được! Chị gái này! Kề tai lại đây!"
Tuy rằng chị gái kiểm tra an ninh cảm thấy nghi hoặc, nhưng vẫn đưa tai qua!
"Xì xầm xì xầm xì xầm~ xì xầm!"
"Trời ơi! Thảm như vậy sao? Hắn thật đáng thương!"
"Xì xầm~ Xì xầm! "
"Ô ô ô ~ ngươi không cần nói nữa ~ ô ô!"
Chị gái che miệng nhỏ, nước mắt rơi không ngừng!
Giang Nam thở dài một tiếng: "Chuyện chúng ta có thể làm cho hắn cũng chỉ có như vậy!"
"Nếu như ngươi không tin, đây là thẻ sĩ quan của ta!"
Giang Nam nói xong lấy ra thẻ sĩ quan của mình, lại lấy khăn giấy ra nhét vào trong tay cô!
Chị gái nhân viên an ninh khóc nức nở không ngừng, vẻ mặt thương hại nhìn Hùng Nhị: "Mau qua đi! Những ngày còn lại thì cố ăn cái gì đó cho ngon, làm những chuyện mà mình thích! Ngươi phải mạnh mẽ! Ô ô ô ô!"
Hùng Nhị ngơ ngác
Chung Ánh Tuyết và Hạ Dao ở bên cạnh trợn tròn mắt!
Ngươi đã nói gì với cô ấy? Vậy mà cho Hùng Nhị đi qua?
Chỉ vài lời liền nói cho người ta khóc?
Nhân viên công tác ở bên cạnh vội vàng nói: "Không được! Chúng ta phải đối chiếu thông tin! Vạn nhất hắn là lừa..."
Chị gái nhân viên an ninh không nói gì: "Ngươi cảm thấy một vị trung tá quân đoàn Ám Dạ sẽ nói dối ta sao?"
Nhân viên: "Trung tá? Chỉ với hắn? Làm thế nào có thể! Chắc là giả! Không tin ngươi điều tra..."



Bạn cần đăng nhập để bình luận