Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 359 -



Chương 359 -




Bên kia, Bạch Thiên Tầm thay quần áo cũng đi ra!
Quần trắng áo sơ mi trắng, tóc đen cột đuôi ngựa đơn giản!
Khuôn mặt mỹ lệ bị cặp kính tròn phong án, trông có chút đáng yêu!
Chỉ thấy Bạch Thiên Tầm vặn người!
"A~ vừa tắm xong thật thoải mái nha!"
Giang Nam mở to hai mắt, thuấn di vội vàng trốn đi!
Bạch Thiên Tầm ngạc nhiên nói: "Ngươi trốn cái gì? ”
"À… Ta sợ nút trên ngực ngươi bung ra, bắn trúng ta! ”
Bạch Thiên Tầm: ???
Đi taxi đến sân bay!
Cả đường đi Giang Nam vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của Sơn Miêu!
Sơn Miêu ngồi nghiêm chỉnh ngồi ở hàng ghế sau, khuôn mặt đỏ ừng.
Ngại ngùng nói: "Ta... Trang điểm không đẹp sao?"
Giang Nam vội vàng nói: "Nào có! Chị Miêu Miêu! Ta có thể nếm thử mùi son môi của ngươi sao?"
Bạch Thiên Tầm đột ngột xoay người nhìn!
A!
Thế công mãnh liệt như vậy sao?
Đến tột cùng Giang Nam đã học được mấy lời nói như vậy từ chỗ nào a!
Sơn Miêu sửng sốt, mím môi: "Ngươi thật sự muốn nếm thử sao?"
Giang Nam gật đầu như gà con mổ thóc, ánh mắt sáng ngời!
"Được thôi!"
Giang Nam: !!
Ngươi đồng ý?
Ngươi vậy mà thật sự đồng ý?
Bạch Thiên Tầm mở to hai mắt!
What the fuck? Sắp hôn nhau rồi sao? Không ngại có người bên cạnh sao?
Giang Nam vẻ mặt hưng phấn!
Hôm nay Sơn Miêu sao vậy? Đổi tính à?
Giang Nam cúi người vừa mới kề mặt tới!
Chỉ thấy Sơn Miêu lấy ra một thỏi son môi từ trong túi nhỏ nhét vào tay Giang Nam.
"A ~ ngươi ăn tiết kiệm một chút!"
"Cái này rất đắt..."
Giang Nam: Σ(°△°|||)
À, cái này...
Cái quái gì vậy! Ăn tiết kiệm một chút?
Ý ta là vậy sao?
Ta...
Bạch Thiên Tầm cười điên: "Phụt... Ha ha ha ha ha! ”
"Nam thần, ngươi mau nếm thử vị gì? Ăn xong rồi nói cho ta biết! Ta cũng tò mò! ”
"Phụt ha ha ha ha! Sao ngươi không ăn? Người ta đều đã nhét vào tay ngươi!"
Giang Nam: ...
Sơn Miêu nghiêng đầu, khuôn mặt khó hiểu: "Ngươi cười cái gì?"
Tiểu Nam thật kỳ quái!
Son môi thì có gì ngon?
Lại không có mùi gì...

Trụ sở Long Uyên phía bắc Trung Quốc!
Kho dự trữ vũ khí số 3!
“A a a~ !!"
Một tiếng kêu rên tràn ngập bi thảm vang vọng khắp căn cứ.
Khiến cho người nghe thương tâm rơi lệ!
Chỉ thấy Hồng Long quỳ trên mặt đất, vẻ mặt ngốc trệ!
Kho dự trữ lớn như vậy đã trở nên trống rỗng!
Ngay cả một sợi lông cũng không còn!
Một lão già tận tâm tận chức đang ở nơi đó lau sàn nhà, cả một kho dự trữ sạch sẽ bóng loáng!
"Đâu mất hết rồi?"
"Không phải chứ? Chiếc phi cơ ngư ưng mà ta đậu trong kho đâu mất rồi?"
Quản Lý gãi đầu: "Vừa rồi có một tên nhóc mới tới chuyển đi cả rồi! Nói là ngươi cho hắn!"
Hồng Long bùng nổ: "Giang Nam! Ta mẹ nó..."
Thằng nhãi nhà ngươi là thổ phỉ à?
Ngay cả máy bay ngươi đều không buông tha? Đó chính là chiếc ngư ưng mới được nghiên cứu chế tạo ra!
Ngươi vậy mà lấy nó đi...
[Giá trị oán khí từ Tả Hải Đường +1000! ]
[Giá trị oán khí từ Tả Hải Đường...]
Sân bay Trường Hồng, một chuyến bay đến quần đảo Madaga, Giang Nam cười vui vẻ!
Sau khi lên tới Bạch Ngân, kích thước không gian dị độ của mình đã tăng vọt đến 50 mét khối mét vuông!
Vừa đủ để nhét một cái máy bay nhỏ vào!
Lần này để đi đến sa mạc Sahara ở châu Phi, Giang Nam chỉ có thể đến quần đảo Madaga trước!
Sau đó lại đi tàu qua eo biển Gili rồi đến lục địa châu Phi!
Lại nghĩ cách chạy tới chiến khu!
Dù sao nơi này diễn ra chiến loạn, lại bố trí tên lửa phòng không, máy bay chở khách không tới được!
Giang Nam làm chỉ huy, tất nhiên lựa chọn đi hạng phổ thông giá rẻ lại phải chăng!
Sơn Miêu ngồi dựa vào cửa sổ, Giang Nam ngồi ở giữa, mà Bạch Thiên Tầm ngồi cạnh lối đi.
Giờ phút này thần sắc cô khẩn trương, hai tay gắt gao nắm lấy tay vịn.
"Nam... Nam thần, chúng ta không thể đi qua bằng thuyền sao? ”
Giang Nam trợn trắng mắt: "Từ đây đi thuyền đến bán cầu đông? Chờ ngươi đến, bên kia đã bắt đầu diễn ra đại chiến zombie rồi!"
"Nói đi… Ngươi sợ đi máy bay phải không? ”
[Giá trị oán khí từ Bạch Thiên Lư +1000!]
"Ngươi nói bậy!"
Giang Nam ngạc nhiên: "Mẹ kiếp! Thân là thành viên Long Uyên! Lại sợ đi máy bay? Vậy ngươi nhảy dù thế nào a?"
Bạch Thiên Tầm hoảng sợ nói: "Còn... Còn phải nhảy dù sao? Không ai nói với ta phải nhảy dù cả!"
Giang Nam: ???
Sơn Miêu trợn trắng mắt: "Tiểu Bạch sợ độ cao! Đã bao nhiêu năm rồi, vẫn chưa vượt qua được?"
Bạch Thiên Tầm trừng mắt: "A! Nói bậy! Không có!"
Ngay sau đó, máy bay cất cánh!
"A!"
"Răng rắc!"
Nhìn tay vịn bị cô túm chặt, Giang Nam che mặt!
Con mẹ nó...
Cái này có phải đền tiền hay không?
Bạch Thiên Tầm mặt đỏ, vội vàng bẻ tay vịn xuống nhét vào trong ngực Giang Nam!
Sau đó giả vờ như không có gì xảy ra!
Giang Nam: ???
Mẹ kiếp?
Ra tay trơn tru tới vậy sao?
Chỉ có thể thừa dịp không ai chú ý mà nhét vào không gian dị độ!
Ừm!
Thứ này vốn đã hỏng!
Phải! Đúng vậy!
"Lại nói ngươi làm thế mà lại vào được Long Uyên?"
Bạch Thiên Tầm giận dữ nói: "Sợ độ cao thì sao! Sợ độ cao thì sao hả? Ta giỏi đánh nhau nha!"
Sơn Miêu hiếm khi gật đầu nói: "Rất giỏi đánh nhau!"
Giang Nam đánh giá một phen từ trên xuống dưới, vậy mà có thể được Sơn Miêu tán thành?



Bạn cần đăng nhập để bình luận