Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 177 -



Chương 177 -




Thân máy phát ra tiếng kẽo kẹt vì không chịu nổi gánh nặng!
Nhưng vẫn luôn duy trì trạng thái bên bờ tan rã, điên cuồng kéo lên!
Tất cả nhân viên sân bay đều trợn to mắt nhìn vào máy bay dâng dụng đang xuyên thẳng tầng mây kia!
Con mẹ nó!
Máy bay dân dụng cũng có thể lái như vậy?
Cái này con mẹ nó là thiên tài nào lái?
Ngay cả cơ trưởng lái máy bay hơn vạn giờ cũng phải choáng váng!
Lợi hại!
Máy bay dân dụng trực tiếp bị Giang Nam một hơi kéo lên tầng bình lưu!
Vẫn còn tiếp tục xông lên!
Sơn Miêu hít một hơi thật sâu: "Cất cánh hoàn tất! Chờ một lúc ổn định lại! Ngươi hãy nhảy dù!"
"Ngươi có kỹ năng thuấn di! Còn có cả trùng động không gian! Có thể sống sót trong vụ nổ hay không! Phải xem vận khí ngươi thế nào!"
"Còn lại ngươi cứ giao cho ta!"
Mặc dù nói như vậy!
Thế nhưng trong lòng vẫn khó chịu!
Sống sót, thật sự có thể sống sót sao?
Đây chính là vụ nổ hạt nhân!
Giang Nam nhếch miệng cười một tiếng: "Được rồi!"
"Yên tâm! Ta thật sự không nghĩ chết ở chỗ này!"
Sơn Miêu yên tĩnh!
Trên máy bay, hai người yên tĩnh thật lâu!
Bên tai chỉ có tiếng cảnh báo của máy bay dân dụng truyền đến!
10 phút sau!
Ánh mắt Sơn Miêu giãy giụa nói: "Ngươi . . . Hận ta sao?"
"Là ta ép ngươi gia nhập Ám Dạ, là ta để ngươi nhận nhiệm vụ lần này!"
"Nếu không phải do ta! Hiện tại ngươi hẳn vẫn đang sống rất tốt!"
"Không cần phải dính vào nhiệm vụ nguy hiểm tới tính mạng này! Cũng không cần . . ."
Giang Nam hiếm khi nghiêm chỉnh được một lần: "Con đường này là do ta tự chọn!"
"Chuyện mà ta không muốn làm, không có người nào có thể ép buộc được ta!"
"Từ bé ta lớn lên tại ở cô nhi viện cũng không có lý tưởng gì, chỉ suy nghĩ tới việc lo tốt cho mình là được!"
"Nhưng bây giờ, ta cảm thấy ta có thể thực hiện được rất nhiều chuyện!"
Sơn Miêu ngơ ngác nhìn Giang Nam, hốc mắt đỏ bừng, không khỏi khịt mũi một cái.
Lấy ra một bộ nhảy dù ném cho Giang Nam!
"Bắt đầu đi! Nhảy dù đi! Còn lại cứ giao cho ta!"
Giang Nam cười xán lạn một tiếng: "Được rồi!"
Giang Nam nhận lấy bộ nhảy dù rồi nhanh chóng lên mặc lên người, mà Sơn Miêu thì ngồi ở ghế lái phụ!
Ánh mắt quyết tuyệt!
"Chị Sơn Miêu? Ngươi xem ta mặc như vậy đã đúng chưa?"
Sơn Miêu nhìn lại!
"Ngươi cài nút kiểu gì vậy? Sai rồi!"
Giang Nam: "Ta lại chưa từng mặc, ngươi giúp ta chỉnh lại được không?"
Sơn Miêu trợn trắng mắt nhìn Giang Nam, đứng dậy giúp Giang Nam điều chỉnh.
Mà đúng lúc này, Giang Nam nhanh chóng giữ chặt cánh tay của Sơn Miêu!
Trong lòng Sơn Miêu hoảng hốt, tựa hồ ý thức được cái gì!
Ngẩng đầu lên nói: "Ngươi đừng . . ."
Sau một khắc! Thân thể hai người lập tức xuất hiện ở trên không trung!
Điên cuồng rơi xuống!
Bên tai đều là tiếng gió gào thét, Sơn Miêu gắt gao nắm lấy cánh tay Giang Nam!
Nước mắt cũng không dừng được nữa: "Giang Nam! Ngươi lại gạt ta!"
"Ta không muốn ngươi thay ta đi chết!"
"Ngươi đưa ta về! Đưa ta về a!"
Âm thanh Sơn Miêu bị gió thổi mơ hồ!
Giang Nam cười hắc hắc nói: "Sơn Miêu ngốc nghếch! Cùng một trò! Ngươi lại bị mắc bẫy hai lần!"
Nói xong, trong quá trình rơi xuống đã cởi bộ nhảy dù ra, bọc vào trên người của Sơn Miêu!
Mặc cho Sơn Miêu ra sức giãy dụa, vẫn bị Giang Nam cưỡng ép mặc vào cho cô!
Sơn Miêu giãy dụa khóc lóc: "Giang Nam! Ngươi là tên hỗn đản!"
Chỉ thấy giờ khắc này Giang Nam bưng lấy mặt Sơn Miêu!
Hai người cùng nhau đối mắt, lệ nóng trong mắt Sơn Miêu ngăn không được mà tuôn ra.
Giang Nam cười xán lạn một tiếng, hung hăn chụt một cái vào trán của Sơn Miêu!
"Nếu là ta còn có thể sống sót trở về! Nhớ kỹ ngươi còn thiếu nợ ta một cái ôm!"
Nói xong Giang Nam đẩy Sơn Miêu ra, một đường thuấn di, đuổi về hướng của máy bay!
Sơn Miêu toàn lực giơ tay ra bắt lấy!
Lại bắt hụt!
Trong mắt cô, Giang Nam đã biến thành chấm đen nhỏ!
Sơn Miêu cảm giác tim mình giống như bị trăm ngàn cây đao đâm vào!
Đau!
Vô cùng đau!
. . .
Tại sân bay, các đội viên thời thời khắc khắc không ngừng nhìn lên bầu trời, trong mắt mang theo mong đợi!
Con mắt Tô Nhuế sáng lên: "Các ngươi nhìn kia! Các ngươi mau nhìn!"
Các đội viên đều theo đó mà trở nên hưng phấn!
Có bóng người một đường phá tầng mây!
Dù bung ra, trực tiếp rơi trên đường băng sân bay!
Sơn Miêu!
Là đội trưởng Sơn Miêu!
Các đội viên một đường hưng phấn chạy tới, đã thấy cả người Sơn Miêu bất lực co quắp ngồi dưới đất!
Lại không ngừng nức nở!
Lấy mu bàn tay lau nước mắt!
Khóc vô cùng thương tâm!
Thậm chí ngay cả một câu cũng nói không ra!
Bên trong quân đoàn Ám Dạ cũng không có bất kỳ người nào từng thấy Sơn Miêu khóc!
Người phụ nữ này lạnh lùng! Vô tình! Nghiêm khắc! Mạnh mẽ!
Giết người không chớp mắt!
Thế nhưng giờ khắc này! Cô mất đi tất cả kiên cường, cũng nhịn không được nữa!
"Ô a ~ ô ô a ~ "
"Giang Nam! Ngươi là đồ hỗn đản!"



Bạn cần đăng nhập để bình luận