Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 931 -



Chương 931 -




[Bởi vì lý do truyện khá dài nên mình sẽ tăng số chữ trong mỗi chương, nên TLT và lượng chương ra trong ngày tuy thay đổi nhưng về cơ bản vẫn tương đương lúc trước ạ. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ team dịch của mình!]
Diệp Trấn Quốc: "Huân Chương Xích Long a! Thật hoài niệm, trong ngăn kéo nhà ta còn có hai cái!"
Triệu Đức Trụ bĩu môi: "Ngươi thì tính là cái rắm gì, ta có bốn cái!"
Nghe xong mặt đám người Long Uyên trắng bệch, hai vị này mới là thần tiên hàng thật!
Đó đều là thời kỳ ngăn cơn sóng dữ của linh họa chi loạn, lấy mạng đổi lấy vinh quang!
Sau sự kiện linh họa chi lọan cũng không phát nữa, hiện tại lại phát cho Giang Nam?
Giờ phút này, ngay cả mấy người Sơn Miêu và Khỉ Gầy đều bị dọa!
Đây chính là Huân Chương Xích Long a, vinh quang cao nhất!
Nhưng ngẫm lại Giang Nam mang về tư liệu chú văn, càng kéo được cả Bose trở về, mọi chuyện đều quá hoàn mỹ, tuyệt đối xứng đáng với Huân Chương Xích Long!
Mà Giang Nam thì vẫn ở trong trạng thái mơ hồ, huy chương lần này tựa hồ có chút khác biệt a!
Thần sắc Dương Kiên nghiêm túc: "Đây là Huân Chương Xích Long, dựa theo màu cờ, quốc gia như rồng, mà ngươi là rồng sống, đây chính là ẩn ý của huân chương Xích Long!"
"Giang Nam ngươi xứng với huân chương này! Đây là vinh quang mà ngươi xứng đáng có được! Có nước mới có nhà! Nguyện ngươi sau này như rồng bay lên!"
"Quốc gia! Vĩnh viễn là hậu thuẫn kiên cường nhất của ngươi!"
Giang Nam nghiêm người, thần sắc nhiêm trag, rút tay phải ra kính chào quân lễ!
Vừa định rút tay trái ra, khuôn mặt trắng bệch, vội vàng ngăn chặn xúc động này!
May mà lão tử không lấy ngón giữa hoàng kim của mình ra đặt trước tim!
Nếu không tuyệt đối sẽ bị đánh chết!
Dương Kiên ngẩn ra, lập tức cười vỗ vỗ bả vai Giang Nam!
Sơn Miêu chọc chọc Giang Nam, vội la lên: "Tiểu Nam! Tay trái đừng để trong túi quần! Như vậy không lễ phép, mau rút ra đặt trên ngực a!"
Giang Nam cũng sắp khóc rồi, ta mà rút ra sẽ chỉ càng thêm không lễ phép a!
Không thể rút! Đánh chết cũng không thể rút!
Dương Kiên cười nói: "Được rồi, cơ hội khó được, Hồng Long an bài người chụp ảnh lưu niệm cho chúng ta!"
Bạch Thiên Tầm lập tức cầm máy ảnh chạy tới, ống kính nhắm ngay mọi người!
"Mọi người đứng thẳng lên, thể hiện tinh thần, đều nhớ chào!"
Mọi người nhao nhao gật đầu, nhao nhao ưỡn ngực, tay phải chào, tay trái đặt trên trái tim!
Giang Nam đều bùng nổ, sao lại cúi chào a!
Chỉ có thể giơ tay phải lên cúi chào, tay trái lặng lẽ đút túi quần!

Bạch Thiên Tầm ngạc nhiên: "Nam Thần? Tay trái! Tay trái!"
Trong số mọi người thì duy chỉ có Giang Nam đút tay trái ở trong túi quần, không có đặt ở trên trái tim!
Trên trán Giang Nam toát mồ hôi lạnh: "A ha... A ha... là cần kính bên trái sao?"
Nói xong, bàn tay phải để ở huyệt Thái Dương bên phải lại vòng qua trước mặt một vòng, để ở huyệt Thái Dương bên trái...
Dương Kiên choáng váng, đám người Sơn Miêu đều bối rối!
Ngươi đây đang chào cái kiểu quỷ gì a!
Ngươi đây rõ ràng đang cosplay con khỉ lông vàng đag nhìn ra phương xa a!
[Giá trị oán khí từ Bạch Thiên Tầm +666!]
[Giá trị oán khí từ Lạc Thiên Hồng...]
[Giá trị oán khí từ Dương Kiên...]
Giang Nam quả thực xấu hổ muốn chết!
Ta cũng không muốn a, hy vọng có thể lừa gạt qua chuyện!
Nhẫn tê liệt rách nát này quá hố người, thật hối hận khi đã đeo!
Đã hơn hai mươi phút rồi, sao còn không tháo xuống được?
Có lẽ chờ thời hiệu của chiếc nhẫn qua đi mới có thể tháo xuống sao?
Mặt Sơn Miêu đều đỏ, vội vàng xông lên bẻ tay Giang Nam trở lại: "Không phải bảo ngươi chào ở bên trái, ý bảo ngươi dùng tay trái đặt trên trái tim!"
Lại nói cho dù là chào ở bên trái cũng nên dùng tay trái chứ?
Ngươi dùng tay phải chào ở bên trái rốt cuộc là thao tác quái gì?
Bạch Thiên Tầm không nhịn được vui vẻ: "Là tay trái a, tay trái đừng đút túi quần nữa, càn đặt trên tim..."
Sơn Miêu manng vẻ mặt hồ nghi, Tiểu Nam sẽ không phải ngay cả chuyện đơn giản như vậy cũng không nhớ được a!
Có phải hắn giấu bảo bối gì đó trong túi quần không?
Nụ cười trên mặt Giang Nam càng lúc càng cứng ngắc: "Vậy... chuyện cho tới bây giờ cũng chỉ có thể ăn ngay nói thật với các ngươi!"
Mọi người nhao nhao nghiêng tai lắng nghe!
Giang Nam vẻ mặt nghiêm túc: "Kỳ thật ta kiếm được một bảo bối, nó tương đối thẹn thùng, vừa móc ra liền chạy!"
Sơn Miêu: Ngươi nghiêm túc thật à?"
Bảo bối nào còn có thể thẹn thùng, còn có thể chạy?
Bảo bối thần kỳ như vậy sao? Pokémon à?
Lý do này của ngươi quả thực qua loa quá đáng a!
Diệp Trấn Quốc dưới đài đen mặt, không đúng! Không đúng!
Tiểu tử này từ lúc ở trên xe liền đút tay trái vào túi quần, sẽ không phải có bí mật gì không thể cho ai biết đó chứ?
Dương Kiên mặt đều đen: "Đều đã lớn cả rồi, có cái gì mà che che giấu giấu? Dũng cảm lấy ra là được! chúng ta còn có thể cướp đồ của ngươi sao?"
"Nếu chạy ta bồi thường cho ngươi!"
Nói xong liền tiến lên móc tay trái Giang Nam, một tay kéo tay trái từ trong túi quần ra!
"Ai! Ngươi đừng..."
Mọi người: …
Nhìn tay trái dựng thẳng một ngón giữa màu vàng của Giang Nam, còn con mẹ nó phát ra kim quang, Dương Kiên sửng sốt!
Đây là bảo bối mà ngươi đang giấu?
Ngươi con mẹ nó giấu một ngón tay?
Đám người Sơn Miêu bối rối, Nam Thần điên rồi, đây chính là Dương Kiên! Con Mắt Phương Đông!
Trường hợp thế này còn có thể đùa được nữa!
Giang Đại Gan thật đúng là xứng danh!
Dương Kiên trừng mắt trực tiếp nổi giận!
Hay cho Giang Nam ngươi, dám dựng thẳng ngón giữa với lão tử?
Đùa với ta phải không?
Xem lão tử không bẻ gãy đầu ngón tay ngươi a!
Bàn tay to liền tiến lên túm lấy, nắm ở trên ngón giữa Giang Nam!
Giang Nam: "Không được, không thể túm lấy được!"
Chỉ thấy Dương Kiên mở to hai mắt, tơ máu trải rộng!
Ngũ quan trong nháy mắt vặn vẹo lại, tóc trực tiếp xù lên!
Cơ bắp cả người không khống chế được mà co rút căng thẳng, cả người đều còng xuống, cắn chặt răng, mặt đều nghẹn đỏ!
Tất cả mọi người đều bối rối!
Kiên ca bị sao vậy? Là muốn nhảy bungee hay nhảy disco?
Cứng đờ tại chỗ hơn một giây, Dương Kiên ngửa mặt lên trời rống to một tiếng!
"A a a! Con mẹ nó! Gài!
Cả người đều bị kinh hãi mà nhảy dựng lên, khiến cho Bạch Thiên Tầm sợ run rẩy, theo bản năng ấn nút chụp!
Hình ảnh trong máy ảnh trong nháy mắt dừng lại!
Một tiếng kêu thảm thiết khiến cho tất cả mọi người hoảng sợ, trong mắt đầy mơ hồ.
Kiên ca kích động tới như vậy sao?
Dương Kiên rơi xuống đất, vẻ mặt hoảng sợ nhìn ngón giữa màu vàng Giang Nam!
"Ta tê liệt! Ta vừa mới bị tê liệt!"
"Cái đó của ngươi là cái gì chứ? Tê~"
Dương Kiên rơi xuống đất giậm chân một cái!
Trán Giang Nam toát mồ hôi lạnh: "Cái... Cái kia, kỳ thật ta có một chuyện..."
Sơn Miêu: "Chỉ cần thu hồi ngón giữa sẽ chết!"
Không đợi Giang Nam nói xong, Sơn Miêu đã nói rồi!
Giang Nam mang vẻ mặt nghiêm túc: "Vẫn là chị Sơn Miêu hiểu ta!"
Sơn Miêu che mặt!
Dù sao cũng đã nghe ngươi qua loa có lệ cả trăm lần rồi!
Chỉ cần ngươi vừa mở miệng ta liền biết ngươi muốn nói cái gì, được không?
Sợ lại là đạo cụ kỳ quái gì đó, đồ chơi trong tay Giang Nam sẽ không có thứ nào bình thường!



Bạn cần đăng nhập để bình luận