Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 1443:

Chương 1443:
Khu không người hung hiểm tới như vậy sao?
Theo mình nhớ hình như Sơn Miêu định tới trạm số 097?
Vương Đại Lôi nhếch miệng cười: "Ngươi vẫn nên tự lo cho mình đi! Hư Không Hải cũng không dễ xông vào như vậy!"
"Tuy nó được định nghĩa là Linh Khư cấp Hoàng Kim, nhưng cũng chỉ là trước kia, đãqua nhiều năm như vậy, quỷ mới biết Linh Thú bên trong đã lên tới trình độ nào!"
"Chú Lý có nói, hắn đã từng gặp qua Duệ Hư Long Thu cấp Tinh Diệu bên trong đó! Đây là chuyện bảy năm trước, hắn thiếu chút nữa cũng đã ngã xuống bên trong!"
Ánh mắt Giang Nam lấp lánh: "Vậy chẳng phải sẽ có khả năng lấy được linh châu cấp Tinh Diệu sao? Khà khà khà!"
Vương Đại Lôi:…
Tất cả mọi người mang vẻ mặt không biết nói gì nhìn về phía Giang Nam!
Không phải càng nên lo lắng có thể đánh qua được hay không sao? Đây chính là loài đứng đầu bảng tứ đại hung thú nha!
Còn chưa bước vào trong, linh châu của người ta đã thành của ngươi rồi?
Tại sao mạch não của ngươi chẳng bao giờ giống với người khác vậy?
Vương Đại Lôi tặc lưỡi một trận, thật đúng là không uổng với cái danh Giang Đại Gan a!
"Vẫn đừng nên lơ là, lần này quân Long Uyên sẽ không có cách nào phái tiểu đội theo ngươi đi vào, bởi vì cơ bản đi vào chính là tặng đầu người!"
"Những năm này cũng không phải chúng ta không thử khai hoang Hư Không Hải, nhưng tổn thất thực tế quá lớn nên cũng đành bỏ qua, tư liệu lấy được cũng cực kỳ bé nhỏ!"
"Tài liệu ta sắp xếp xong sẽ gửi cho ngươi!"
Giang Nam nhếch miệng cười: "Yên tâm đi, không cần làm phiền các anh em Long Uyên, mấy người chúng ta vào là được, lấy được linh châu vừa ý rồi ta sẽ ra!"
Vương Đại Lôi lắc đầu: "Đây cũng không phải là chuyện mà ngươi có thể định đoạt, gần nhất cánh cổng không gian của Hư Không Hải cơ bản cứ 15 ngày mở một lần, một lần mở 24 giờ!"
"Hơn nữa mỗi lần mở ra, cánh cửa không gian bên trong Linh Khư cũng sẽ không ở cùng một vị trí!"
"Nói cách khác, ngươi cần tại thời điểm cánh cổng không gian mở ra, tìm tới lối ra trong vòng 24 giờ mới được!"
"Dù có tra hệ thống thiên nhãn cũng vô dụng, bởi vì thời gian mỗi lần Hư Không Hải mở ra cũng không cố định, dài nhất ba tháng mới mở một lần!"
Giang Nam ngạc nhiên, còn có chuyện như vậy?
Nếu bỏ lỡ, có quỷ mới biết phải ở trong đó bao lâu?
Một lần vào sẽ bị nhốt trong đó ít nhất là nửa tháng? Con mẹ nó còn không nhất định có thể tìm được lối ra?
Trách không được độ khó khai hoang lớn, đúng là nếu không có chút bản lĩnh, chỉ sợ là sẽ bị nhốt chết ở bên trong!
Ở lại thêm một ngày lại nguy hiểm thêm một ngày!
Vương Đại Lôi mang vẻ mặt rối rắm, nếu Giang Nam ngã xuống trong Hư Không Hải, vậy thì thiệt thòi lớn rồi!
"Chậc ~ ta vẫn không yên tâm được, đợi lát nữa ta sẽ mời người tính toán giúp ngươi, vô cùng chuẩn!"
Ánh mắt Giang Nam đầy sự hoang mang, là sao?
Tiến vào Hư Không Hải có thể sống sót đi ra hay không, còn phải xem mệnh nữa sao?
Rất nhanh tư liệu về Hư Không Hải đã được đưa tới, Giang Nam cúi đầu lật xem!
Mà con mèo quýt kia thì không biết từ lúc nào đã từ khe cửa sổ nhảy vào phòng họp tác chiến!
Nằm trên bệ cửa sổ ngáy khò khè, ánh mắt lướt về phía sa bàn hình chiếu ba chiều, nhìn rất chăm chú!
Rồi lại nhìn về phía Giang Nam, không khỏi nghiến răng nghiến lợi!
Một đám nhân viên công tác đã biết con mèo này từ lâu, nhưng cũng không thể trách nó!
Mèo hoang không biết từ đâu chạy tới, cứ ở lại nơi này không chịu đi, đã bốn năm năm rồi!
Lúc mới tới còn rất là thon thả, nhưng có ai mà không thích mèo chứ?
Mỗi ngày luôn sẽ có người cho nó ăn, thân hình cũng dần dần mập mạp...
Giang Nam đang xem tư liệu trong tay, nói là tư liệu, cơ bản cũng chỉ là ghi chép hành động khai hoang!
Hơn nữa bởi vì thương vong rất lớn, lượng tin tức truyền về lại càng ít đến đáng thương, không có quá nhiều tính tham khảo!
Giờ phút này Vương Đại Lôi đang an bài nhiệm vụ trạm gác 097 cho Sơn Miêu!
Có thể để cho quân đoàn Ám Dạ xuất mã, chuyện này tất nhiên không đơn giản như vậy!
Đúng lúc này, cửa lớn của phòng họp tác chiến bị mở ra, tất cả mọi người theo tiếng động mà nhìn lại!
Chỉ thấy một cô gái mặc áo ngủ bò sữa, đầu đội mũ trùm đầu lắc lư đi vào!
Một chân mang dép lê, về phần chân kia, căn bản là không mang giày!
Dáng người cao gầy, lồi lõm hấp dẫn, rất hợp với áo ngủ bò sữa!
Một đầu tóc dài màu tím rối bù, trong tay còn mang theo một bình xịt nhỏ...
Nhân viên công tác chỉ nhìn cô một cái, liền tiếp tục làm việc!
Mà Giang Nam thì lại cảm thấy mơ hồ!
Đơn giản vì cô gái áo ngủ này nhắm mắt lại, khóe miệng còn có nước miếng chảy ra, con mẹ nó thậm chí còn thổi ra một cái bọt nước mũi lớn!
Mới vừa đi được hai bước, liền vấp vào chân bàn, ngã bò lăn trên mặt đất!
Phòng họp lại yên tĩnh, nhưng căn bản không ai quan tâm!
Cô gái áo ngủ cứ như vậy quỳ rạp trên mặt đất, tiếp tục ngủ!
Ngã từ đâu thì ngủ ở đó?
Giang Nam há hốc mồm!
"Đây... Đây là mộng du sao? Cứ để vậy thật sự không thành vấn đề sao?"
Nhưng mà Vương Đại Lôi căn bản không coi ra gì, tiếp tục giao nhiệm vụ cho Sơn Miêu!
Cô gái mặc áo ngủ gục trên mặt đất ngủ một lát, lập tức lại mang theo bình xịt nhỏ bò dậy!
Trong miệng nói thầm mấy lời khó hiểu, lắc lư đi tới phía sau Vương Đại Lôi!
Bình phun nước nhỏ giơ lên thật cao, trút xuống từ trên đỉnh đầu Vương Đại Lôi!
Hớ hớ hớ~
"Tưới hoa a, tưới nhiều nước, chăm chỉ bón phân, ngươi phải mau lớn lên!"
"Ào ào ào~"
Nước từ trong bình phun ra, đều rơi hết vào đỉnh đầu Vương Đại Lôi!
Theo gương mặt hắn tùy ý chảy xuôi!
Biểu tình của Vương Đại Lôi cứng đờ, mặt đen thui! Trên trán nhịn không được nổi lên hai sợi gân xanh!
Hạ Dao và Chung Ánh Tuyết quay mặt sang một bên, nghẹn cười đến phát điên!
Không được cười! Vương Đại Lôi cũng cần có mặt mũi a!
Giang Nam cũng ngơ ngác nhìn một màn này, cháu trai Đại Lôi tốt xấu gì cũng là Đạo Thiên nha?
Người đứng đầu căn cứ Tiền Tiêu, lá gan cô gái áo ngủ này so với ta còn to hơn?
Phân bón? Ta chỉ muốn biết trong bình xịt này của ngươi rốt cuộc có cái gì a?
Một bình tưới hết lên đỉnh đầu Vương Đại Lôi, cô gái áo ngủ cau mày!
"Ta đã bón phân, vì cái gì mà ngươi còn chưa nở hoa?"
Vương Đại Lôi lau mặt, cố nặn ra nụ cười, hai bàn tay đặt dưới cằm, làm ra vẻ nở hoa!
Giang Nam mở to hai mắt, không phải chứ? Cháu trai Đại Lôi có thể nói là chúa tể mỏ hỗn, từ khi nào mà tính tình lại trở nên tốt như vậy?
Lúc này cô gái áo ngủ mới hài lòng cười một tiếng, làm như không có việc gì leo lên sa bàn ba chiều, coi hình chiếu phía trên thành những bông hoa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận