Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 564 -



Chương 564 -




Dạ Oanh cười vui vẻ: "Vậy ngươi cáo trạng đi? Xem hắn nghe ngươi hay nghe ta? Ta chỉ vì lợi ích của ngươi!"
Giang Nam xoay người một cái liền trùm chăn quanh người!
"Ngươi lại không thế cứ mãi nhìn chằm chằm ta được! Lúc đó ta liền rời đi!"
Dạ Oanh cười hắc hắc: "Ngươi có thể thử xem, người anh em tốt của ta!"
Ngươi có nói gì... Ta cũng sẽ không nghe!
Sáng hôm sau!
"Cốc cốc cốc!"
"Tiểu Nam! Dạ Oanh! Dậy thôi! Có cháo thịt nạc, ăn sáng thôi~"
Chung Ánh Tuyết đẩy cửa ra!
Chỉ thấy Giang Nam cùng Dạ Oanh ngồi trên giường, gắt gao trừng mắt nhìn đối phương!
Cả hai đều có một đôi quầng thâm lớn!
Trong nháy mắt, hai người đồng thời biến mất khỏi phòng!
Ngay sau đó, bên ngoài biệt thự!
Giang Nam với vẻ mặt không nói gì nhìn Dạ Oanh thảnh thơi chặn trước người mình!
Ngươi có cần nhanh như vậy không!
Dạ Oanh: "Cả đêm ngươi chạy trốn 341 lần, còn không hết hy vọng?"
Giang Nam: !!
Còn nhớ số lần?
Ngươi cũng có đủ nhàm chán!
Không khỏi đen mặt thuấn chuyển tới bàn cơm ăn cơm!
Mà Dạ Oanh đã ngồi ở chỗ ngồi...
Giang Nam: ...
Lập tức không khỏi khẽ động ngón tay, một chút bột phấn màu trắng rơi vào trong ly sữa đậu nành của Dạ Oanh!
"Hô ~ không chạy không chạy! Ăn đi!"
Dạ Oanh không khỏi có chút đắc ý!
Hừ hừ! Lần này ngươi biết ta lợi hại rồi sao?
Ngươi chạy thoát được ta sao?
"Đại Lang Diệt đâu?"
"Dao Dao còn nằm trên giường! A ~ Mira, nhìn lại mặt mình kìa, đò ăn dính khắp mặt..."
"Ê a ~ hì hì!"
Mira tuy rằng biến lớn, nhưng vẫn ăn cháo dính đầy mặt...
Giang Nam nhìn không nhịn được mà cười, dùng khăn giấy lau miệng cho cô!
Ánh mắt không khỏi rơi vào trên người Dạ Oanh!
Suốt ngày đeo một cái mặt nạ, lúc ăn cũng phải tháo xuống đúng không?
Ta ngược lại muốn nhìn thử bộ mặt thật của nhà ngươi!
Nhưng Giang Nam thẳng cảm thấy bóng dáng Dạ Oanh mơ hồ một chút, cháo trong chén còn có sữa đậu nành trong ly đều biến mất...
Mặt nạ vẫn còn trên khuôn mặt của ngươi!
Giang Nam:(O.O)!!
Con mẹ nó!
Ăn với tốc độ ánh sáng như vậy có ổn không?
Ngươi cho chén cơm một chút thời gian để phản ứng có được không?
Chung Ánh Tuyết cũng choáng váng, nhanh như vậy sao?
Vì thế lại múc cho Dạ Oanh một chén rồi cười nói: "Đừng khách khí, thế nào? Ngon không?"
Dạ Oanh: "Rất ngon, sữa đậu nành rất đậm!"
Giang Nam: Khà khà khà
Vì thế bóng dáng lại có chút mơ hồ, cháo trong chén lại không còn!
Chung Ánh Tuyết lại múc thêm một chén nữa, lại không còn...
Tuần hoàn tám lần như vậy!
Cô đều sợ hãi, người này đói thành cái dạng gì, lượng cơm lớn như vậy sao?
Khi Chung Ánh Tuyết lại muốn múc thêm, nhìn nồi... Đã thấy đáy!
Không khỏi cười: "À.. Sức ăn Oanh Oanh thật lợi hại!"
Giang Nam: !!
Mẹ nó này cũng quá lợi hại rồi! Một nồi đều bị ngươi quét sạch!
Vành tai Dạ Oanh đỏ bừng, xấu hổ nói: "Dị năng của ta ngày thường tiêu hao rất nhiều năng lượng, cho nên… Cho nên liền..."
Giang Nam: "Lại nói bậy! Ngươi rõ ràng chính là đồ đệ của "ngực nhỏ bụng đói" mà trong sách hay nói! ”
[Giá trị oán khí từ Dạ Oanh +1000! ]
Mắt phun trực tiếp lửa: "Giang Nam! Ta... A~"
Phòng khách tràn ngập hương thơm nồng nàng!
"Ta đi toilet một chuyến!"
Nói xong thân thể trong nháy mắt biến mất ở chỗ ngồi!
Giang Nam đứng dậy vẻ mặt hưng phấn: "Aha!"
Rốt cuộc vẫn là trúng chiêu chứ?
Đấu với tiểu gia?
Không nói hai lời, đứng dậy thuấn di một cái liền không thấy bóng dáng!
Đừng cố ngăn ta bày quầy hàng!
Kim Cương cũng không thành!
Chung Ánh Tuyết mang vẻ mặt không nói gì, hai người nay xảy ra chuyện gì?
Giang Nam trên đường phố ngân nga khúc hát nhỏ, điên cuồng thuấn di: "Hôm nay thời tiết thật trong lành ~ phong cảnh nơi nào cũng tốt. Này, này!"
Nhưng còn chưa đợi Giang Nam cao hứng bao lâu!
Thân thể Dạ Oanh cũng đã xuất hiện trước người Giang Nam!
Trong tay còn cầm một cuộn giấy vệ sinh!
"Ngươi đừng hòng vứt bỏ ta!"
Giang Nam: !!
"Ngươi có cần liều mạng như vậy không? Quay lại và giải quyết vấn đề! Nghẹn không tốt cho thân thể!"
"Ùng ục ~"
Bụng lại ầm ĩ một trận.
Dạ Oanh cắn chặt răng! Giang Nam trời đánh!
Chính là ly sữa đậu nành kia phải không?
Chắc chắn là ly sữa đậu nành có đúng không?
Không nên mất cảnh giác với ngươi!
Giang Nam vừa muốn thuấn di chạy trốn, chỉ nghe Dạ Oanh quát khẽ: "Tà Vương Chân Nhãn!"
Sau một khắc, phía sau mặt nạ đột nhiên phát ra quang mang đỏ tươi!
Giang Nam trực tiếp cảm thấy thân thể mình bị định trụ, lâm vào trạng thái cứng ngắc! Phong Ma + Định Thân?
Không thể nhúc nhích!
Dạ Oanh tiến lên bế Giang Nam theo kiểu công chúa, sau đó Giang Nam liền cảm thấy cảnh sắc trước mắt một trận mơ hồ!
Sau đó, mình xuất hiện trong phòng tắm của nhà mình!
Mặt hướng về phía tường! Quay lưng lại với nhà vệ sinh!
Giang Nam: ???
Chỉ nghe thấy phía sau là một trận thanh âm truyền ra!
Giang Nam nóng nảy!
Này, này!
Ngươi có cần tàn nhẫn với bản thân tới như vậy không?
Đi vệ sinh cũng đưa ta đi cùng?
Sợ ta bỏ chạy tới như vậy sao?
Không có ai như ngươi!
Tà Vương Chân Nhãn là linh kỹ quỷ quái gì chứ?



Bạn cần đăng nhập để bình luận