Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 1339:

Chương 1339:
Ưỡn ngực, vẻ mặt kiêu ngạo!
"Các ngươi dám đánh ta sao? Các ngươi dám sao? Căn bản không dám!"
Triệu Đức Trụ cùng Quan Hổ đột ngột thắng gấp ngay trước sạp hàng vỉa hè, biểu tình cứng đờ!
Trong góc nhìn tha thứ:
"Ta thật vất vả chạy tới Thâm Uyên, các ngươi sao nỡ đánh ta chứ!"
"Ta chỉ biết dựa vào bày sạp hàng nuôi sống gia đình, miễn cưỡng sống qua, ta thật không dễ dàng nha!"
Triệu Đức Trụ: "Tha thứ cho ngươi!"
Quan Hổ: "Thật đáng thương, liền tha thứ cho ngươi vậy~".
Giờ khắc này, thần tình của các học viên đều mơ hồ khi nhìn một màn này!
Chết tiệt! Nam Thần đáng thương chỗ nào chứ?
Này rõ ràng biểu tình kia phách lối đến cực điểm, hai người các ngươi đều xấu hổ muốn chết, chuyện này cũng có thể tha thứ cho hắn sao?
Tính tình hai người hiện tại đều tốt như vậy sao?
Giang Nam: "Đã đến rồi còn không định chiếu cố việc làm ăn của ta nữa sao? Ta khuyên các ngươi đừng nên không biết điều!"
Quan Hổ mang vẻ mặt cười hiền từ: "Đương nhiên rồi, đây là việc ta phải làm!
Nói xong tốn hơn 100 vạn, mua vào một đống nhân sâm!
Mà ngay cả Triệu Đức Trụ cũng đỏ hốc mắt: "Ngươi khó khăn như vậy, thân làm phó viện trưởng, ta phải làm gương tốt!"
Đồng dạng chuyển cho Giang Nam 100 vạn, ngay cả hàng cũng không lấy!
Các học viên đều bối rối!
Nam Thần mà khó khăn? Vậy thì không có ai giàu nữa rồi.
Tiền của chúng ta đều bị hắn bào sạch có được không?
Giang Nam vung tay lên: "Không được, ta là người có nguyên tắc, có thể lấy không tiền sao?"
Lúc này liền nhét cho Trụ gia một túi quần lót hiệu Hulk!
Ngay cả sữa bò sáu hạt nhân cũng bán ra, sáu bình!
Nhìn bóng lưng Quan Hổ và Triệu Đức Trụ rời đi, tất cả mọi người đều kinh ngạc!
Có cần hòa thuận tới như vậy không, hai người này trúng tà rồi sao?
Nhưng mà Giang Nam lại búng vành nón của mình xuống, cười hắc hắc!
"Thấy chưa? Đây chính là hiệu quả của mũ tha thứ!"
"Trong vòng 30 phút, dù ngươi làm bất cứ điều gì cũng sẽ được tha thứ!"
"Có sẵn quảng cáo a, các ngươi không mua sao?"
Mọi người nuốt một ngụm nước miếng!
"Thật sự thần kỳ như vậy? Ngươi không phải đã hối lộ cho Trụ gia và Hổ ca đó chứ?"
"Mẹ nó! Tuyệt đối là hối lộ!"
Thường Phát trừng mắt: "Lão tử là người đầu tiên không tin, Nam Thần được lắm, hiện tại đều dùng tới sách lược tiếp thị?"
Chỉ thấy Giang Nam móc ra chai đại lục, vừa mở trùng động không gian ra, trực tiếp bổ đầu Thường Phát!
Mọi người nhìn mà giật mình một cái!
Thường Phát nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự mười mấy giây, sau đó từ từ tỉnh lại!
Mắt đỏ hoe: "Nam Thần! Ta..."
"Tha thứ cho ngươi!"
Nhìn vẻ mặt từ mẫu kia, tất cả mọi người kinh ngạc!
Thật sự thần kỳ như vậy?
Giang Nam cười đắc ý!
"Đội mũ tha thứ!"
"Tha thứ nhiều hơn, yêu thương nhiều hơn!"
"Tủi thân vì bị bạn gái đánh chửi? Đội mũ lên, bảo cô ấy làm gì cô ấy cũng sẽ làm!"
"Thực lực không đủ, cảm thấy chột dạ? Đội mũ lên, phá lối tận trời duy ngã bất bại!"
"10 vạn đồng không trả giá! Hàng tốt thế này mà các ngươi có thể không mua được sao?"
Mọi người làm sao còn ngồi yên được nưuax?
Mũ tha thứ này là gì? Quả thực chính là thần khí bảo mệnh a!
Không nói tới chuyện khác, vừa đội mũ tha thứ, địa vị trong nhà lập tức tăng lên!
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều tranh đoạt điên rồi, 10 vạn căn bản không tính là đắt, cái giá lương tâm a!
Lúc này vẻ mặt Thường Phát kích động, thì ra cái mũ này thần kỳ như thế sao?
Không khỏi cười xấu xa một trận!
Vừa rồi ngươi bổ đầu ta? Như vậy ngươi liền chịu lỗ to đi!
Trong lúc suy nghĩ đã chọn mua một đống hàng hóa trên sạp hàng vỉa hè, sau đó cầm một cái mũ tha thứ lên rồi đội trên đầu!
Xoay người bỏ đi?
Giang Nam ngạc nhiên: "Này này này? Ngươi đi đây, còn chưa cho ta tiền đâu?"
Thường Phát: "Hả? Trả tiền gì? Vừa rồi ta đã quảng cáo cho ngươi rồi!"
"Không có công lao cũng có khổ lao, lấy chút hàng gì đó không phải là việc nên làm sao?"
Giang Nam mỉm cười!
"Ngược lại học được cũng nhanh? Dám không trả tiền? Có phải ngươi ngứa da rồi không?"
Thường Phát nuốt nước miếng, trán đổ mồ hôi, vẻ mặt chột dạ!
"Ta đã đội mũ tha thứ rồi, không phải ngươi nên tha thứ cho ta sao?"
"Sao còn muốn đánh ta? Mọi người xem, mũ của hắn cũng không dùng được!"
Mọi người nhao nhao nhìn về phía Giang Nam!
Chỉ thấy Giang Nam chỉnh lại vành nón của mình!
"Ta cũng đội, tha thứ đối mặt với tha thứ! Hiệu quả sẽ triệt tiêu, ta còn không phòng bị được ngươi sao?"
Trong lúc nói thì bàn tay đã thò ra, trùng động không gian vừa mở ra liền giật lấy mũ Thường Phát xuống!
Lập tức lại dùng tốc sét đánh không kịp bưng tai, nhổ mầm cây mọc từ trên đỉnh đầu hắn xuống!
Giờ khắc này, ánh mắt một đám học viên nhìn về phía Thường Phát đều thay đổi!
"A a a! Thật tức giận, Nam Thần vất vả như vậy mà ngươi cũng dám lừa? Sao ngươi nhẫn tâm được!"
"Mẹ nó! Ngươi không biết xấu hổ, các anh em, đánh hắn!"
Thường phát hoảng hốt!
[Giá trị oán khí từ Thường Phát...]
Thường Phát còn chưa kịp chạy đã bị một hai trăm người vây lại đánh!
Đánh cho bụi mù cuồn cuộn, còn có người dùng miệng cắn, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai!
[Giá trị oán khí từ Thường Phát...]
Lần này xem như hắn đã hiểu rồi!
Chỉ có Nam Thần lợi dụng được bug, người khác đừng mơ tưởng dùng bug đối phó Nam Thần!
Trên ban công ký túc xá, một người anh em thò đầu ra với vẻ mặt hoảng sợ!
"Chuyện gì thế này? Ta vừa trở về, liền thấy một đám đang đánh Thường Phát?"
"Phụt~ Muốn hố tiền của Nam Thần sao? Đây chẳng phải là đòi mạng hắn sao? Lần này bị đánh đi?"
"Chậc chậc chậc ~ Thường Phát này cũng giỏi thật, còn giãy dụa?"
"Ai u? Sao ta lại tức giận như vậy chứ? Đi! Đi xuống nện hắn một trận!"
Trên ban công lại có không ít người nhảy xuống, gia nhập đội ngũ vây đánh!
Giang Nam cười hắc hắc, nửa giờ sau hẳn còn phải tới tìm mình mua nhân sâm trị thương!
Ta thật đúng là một thiên tài làm ăn!
Không khỏi hắng giọng một cái!
"Chia ra một nửa người đánh hắn là được rồi, hàng của ta còn chưa có bán hết đâu!"
"Nhìn ta này, các ngươi đừng đánh hắn nữa!"
Nhưng mà căn bản không ai để ý tới mình, tất cả đều vây đánh Thường Phát...
Giang Nam: …
Đây coi như tự hố luôn bản thân sao?
Cũng không có ai mua hàng a!
Tính toán thử, mình cũng đã kiếm được không ít, đang chuẩn bị dọn sạp!
Nhưng mà một giọng nữ từ bên cạnh vang lên, dọa Giang Nam nhảy dựng!
"Ngươi bán hàng sao? Ta mua! Chỉ cần là đồ của ngươi, ta đều muốn!"
Giang Nam giật mình, chỉ thấy Lưu Ly với một đầu tóc dài đứng ở trước quầy hàng, một thân váy liền áo màu trắng!
Đang si ngốc nhìn mình, mắt bốc đỏ lên!
Giang Nam giật mình, con quỷ này, mời ngươi quay lại TV được không?
Đừng có đột nhiên nhảy ra dọa người a, tóc đều đã dài như vậy sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận