Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 1139 -



Chương 1139 -




Giờ phút này đám người Lăng Phong đều mang vẻ mặt ngạc nhiên, không nghĩ tới sẽ nghe được tin tức lớn như vậy!
Vương Bá lại gần, hai mắt sáng ngời!
"Ta là Vương Bá, yêu thích xem bói, lại vô cùng cảm thấy hứng thú với những tin đồn, người anh em này có thể giải thích cặn kẽ hộ ta tin này hay không?"
Lúc này, Chung Ánh Tuyết và Hạ Dao cũng ngơ ngác nhìn Giang Lan.
"Tuyết Tuyết, sao ta cứ có cảm giác cô gái này giống như đã gặp ở đâu? Rồi lại không nhớ ra?"
Chung Ánh Tuyết nghiêng đầu vẻ mặt mê hoặc: "Chưa từng thấy qua, nhưng cho ta một loại cảm giác rất quen thuộc, thật kỳ quái!"
Mira: "Mira cảm thấy chị gái kia rất thân thiết!"
Tiểu Tửu Oa ngồi xổm trên đầu Mira cũng không ngừng gật đầu, không ngừng nhìn chằm chằm Giang Lan.
Duy chỉ có Ngô Lương và Hùng Nhị mang vẻ mặt tan chảy.
Cô gái này cũng thật đẹp mắt, nếu như trên thế giới này có nhất kiến chung tình, sợ chính là như thế đi?
Giang Nam được nữ vương kéo tới tự nhiên cũng phát hiện mấy người Chung Ánh Tuyết!
Thấy các cô đều mang vẻ mặt hồ nghi nhìn chằm chằm mình, Giang Nam vội vàng thu hồi ánh mắt!
Nghiệp chướng mà!
Tuyệt đối không thể để đám người Tuyết Tuyết phát hiện ta giả gái đi thổi gió bên gối cho nữ vương!
Bằng không hình tượng uy mãnh của Nam Thần ta trong nháy mắt đều sụp đổ a!
Mà Hạ Dao thấy ánh mắt Giang Lan né tránh, vẻ mặt hồ nghi, chống cằm rơi vào trầm tư!
Hmm, có gì đó là lạ!
Di Dạ lộ vẻ lạnh như băng, đối ngoại cô vẫn luôn là nữ vương cường thế của thành Bất Dạ!
Con ngươi nhìn quanh sân một lần, không nhìn thấy Giang Nam ở trong đám người Hoa Hạ, không khỏi có chút bất ngờ!
Mày nhíu sâu, giọng nói lạnh như băng: "Hans đâu? Hắn chưa tới sao?"
Cục cưng nhỏ của mình bị bắt nạ, Di Dạ cũng nghẹn một bụng tức giận!
Đúng lúc này, cửa đại sảnh mở ra!
Hans mang theo khuôn mặt sưng húp!
"Thật... Thật ngại quá, nữ vương, trên đường có chút việc chậm trễ!"
Giờ khắc này, tất cả mọi người trong sảnh yến hội nhìn người tới đều ngẩn ra, tên ngốc này là ai?
Hans?
Chỉ thấy giờ phút này trên mặt Hans có không ít chỗ bầm tím, quần áo rách vài lỗ hổng, toàn thân ướt đẫm giống như vớt ra từ trong nước!
Lại phối hợp với quả đầu hói của hắn, phải nói là vô cùng chật vật!
Lúc này Hans cố nặn ra nụ cười tươi, trong lòng đã sớm mắng chửi.
Cái mũ này thật sự là dùng để trừ tai ách? Vì cái gì lão tử cảm giác mình bị toàn thế giới nhằm vào a?
Vân Hà tự nhiên đánh lão tử một trận mà không có nguyên nhân, chó cũng ghét bỏ ta?
Quỷ mới biết trên đường tới lão tử đã phải trải qua chuyện gì a!
Cái mũ đó thật sự để trừ tai ách? Tuy rằng sau khi đội đích xác không có Thiên Phạt Nguyên Tội tìm tới mình!
Nhưng cũng không gặp được một chuyện tốt nào cả!
Trong nháy mắt Giang Nam nhìn thấy Hans cũng ngây ngẩn, sao lại thành bộ dáng như vậy?
Nhưng thấy đỉnh đầu không có cỏ, không khỏi thở phào nhẹ nhõm!
Ngươi xong đời rồi~
Giờ phút này Hans đột nhiên rùng mình một cái, ánh mắt mọi người trong đại sảnh nhìn mình đều có chút không đúng!
Mà khoảnh khắc đầu tiên khi Di Dạ nhìn thấy Hans, đều sắp tức điên rồi!
Trong mắt tràn đầy phẫn nộ: "Đến muộn còn chưa tính, yến hội của ta, ngươi lại ăn mặc như vậy tới tham gia?”
Hans giật mình, mặt đều bị dọa trắng bệch, vội vàng nói: "Không phải nữ vương, ngươi nghe ta giải thích!"
Di Dạ híp mắt: "Giải thích? Ta không muốn nghe! Bổn vương cho phép ngươi nói chuyện sao? Câm miệng cho ta!"
Hans hoảng loạn, chuyện này là sao, ta vừa đến nữ vương liền nổi giận như vậy là sao?
Ta lại không làm gì cả.
Di Dạ tức giận nghiến răng: "Hắc Trảo của ngươi có phải không để ta ở trong mắt hay không? Ta ta đã quá nể mặt các ngươi rồi đúng không? Cô ấy là người của ta, hàng của cô ấy mà ngươi cũng dám chiếm riêng?"
"Nếu ngươi đã muốn chết, Di Dạ ta sẽ thành toàn cho ngươi, chuyện này ta và ngươi cần một lời giải thích!"
Hans bối rối, ngạc nhiên nhìn Giang Nam?
Chiếm hàng của cô ta? Chuyện này xảy ra lúc nào a? Lão tử căn bản không biết cô gái này a?
Di Dạ nói: "Giải thích? Nói chuyện đi!"
Hans: "Chẳng phải nữ vương đại nhân bảo ta câm miệng sao, không cho ta nói chuyện sao?"
Di Dạ ngẩn ra, lập tức nói: "Ngươi còn bắt bẻ ta? Còn bới móc tật xấu của ta? Cho nên ý của ngươi là ta sai đúng không?"
"Được, giỏi lắm!"
Trong lúc nói chuyện liền đưa tay nhắm ngay Hans, hai sợi tơ nhện trong suốt bắn ra ngoài, thoáng qua liền trói chặt tay chân của Hans!
Đối mặt với Di Dạ cấp Đạo Thiên, Hans ngay cả đường sống để đánh trả cũng không có!
"Mị! Giết hắn, ngay bây giờ, ta hiện tại nhìn thấy hắn là liền tức giận!"
Hans sợ run cả người: "Đừng... đừng a, nữ vương, ta cũng chưa làm gì cả? Sao lại muốn giết ta, ta cũng quá oan ức, Thâm Uyên cũng không oan như ta!"
"Nể mặt tình xưa, tha cho ta lần này đi!"
Trong lòng Hans kêu gào nghẹn khuất, ta vào nhà chỉ nói hai câu, mạng liền không còn?
Ta đã làm gì sai cái gì? Sao lại vô lý thế?
Di Dạ tức cười nói: "Tha cho ngươi? Ngươi còn muốn ta tha cho ngươi mấy lần? Ngươi ở một lần lại một lần khiêu chiến điểm mấu chốt của ta!"
"Từ hôm nay trở đi, Hắc Trảo cút ra khỏi thành Bất Dạ của ta!"
Hans xụi lơ trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, tựa như sét đánh giữa trời quang, cho tới bây giờ đều mang vẻ mặt mơ hồ.
Ta cứ như vậy mà mất hết?
Giờ khắc này, vô số khách khứa nhìn về phía Hans cũng cảm thấy hả giận, trong lòng đều hiểu rõ, chạm vào điểm mấu chốt của nữ vương, Hắc Trảo xem như hoàn toàn xong rồi!
Diêu Hồng cũng kinh ngạc, yến hội vừa mới bắt đầu đã như vậy rồi?
Hắc Trảo không còn, Bồ Công Anh cứ như vậy thành công thượng vị? Có cần thuận lợi như vậy không?
Giang Lan lắc nhẹ cánh tay Di Dạ, vẻ mặt khẩn cầu: "Chị gái xấu xa, đừng tức giận nữa được không? Ngươi tức giận như vậy ta cảm thấy sợ a~"
"Mở yến hội chủ yếu là để mọi người được vui vẻ nha?"
"Chuyện Hắc Trảo ta đã hết giận rồi, cũng đừng để Hans, ta thấy hắn rất đáng thương, được không?"
Di Dạ ôn nhu nhìn về phía Giang Nam: "Người đáng thương tất có chỗ đáng hận, ta không giận nữa, nghe lời ngươi!"
"Ai bảo ngươi là cục cưng của ta chứ?"
"Mị! Giữ hắn một mạng, lôi ra ngoài đánh, đừng làm bẩn mắt các khách quý!"
Mị tiến lên giữ chặt cổ Hans, lôi ra ngoài!
"Tuân lệnh! Nữ vương!"
Lập tức cúi đầu cười lạnh: "May mắn Lan Lan cô gái thiện lương, nhặt về giúp ngươi một cái mạng!"
Trong mắt Hans tràn đầy tuyệt vọng, biết chuyện này đã không cách nào vãn hồi, nhưng ít ra còn giữ được mạng sống!
Trong ánh mắt nhìn Giang Lan tràn ngập cảm kích, cô ấy là người tốt a!
Cũng không lâu lắm, ngoài sảnh liền truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết, tất cả mọi người nghe mà run rẩy, cũng không biết chuyện gì xảy ra, trong lòng lại cảm thấy hả giận!
Mà mấy người Chung Ánh Tuyết lại hai mặt nhìn nhau, Tiểu Nam thậm chí cũng không ra mặt, chỉ ở sau an bài đã xử lý được Hắc Trảo?
Thao tác này quả thực quá đỉnh!



Bạn cần đăng nhập để bình luận