Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 281 -



Chương 281 -




Vừa rồi thiếu chút nữa là diệt đội!
Ngô Lương kinh hãi nói: "Nó không rời đi! Chúng ta sẽ phải làm gì bây giờ?"
Chỉ thấy Thương Long Thú khổng lồ đang lượn lờ ở ngay dưới mặt hồ!
Bóng đen cực lớn khiến cho người ta có cảm giác áp bách vô biên!
Giang Nam mạnh mẽ chống xích hư không, treo ba người, cộng thêm một con gấu!
Quả thực là một chút nặng!
Nhưng loại tình huống này, căn bản là không có cách nào xuống nước!
"Tất cả đều nắm chặt! Đường thủy không thể đi được! Đưa các ngươi bay!"
Trong lúc nói chuyện, Giang Nam liền mang theo tất cả mọi người thuấn di trên không trung!
Linh khí tiêu hao gấp năm lần bình thường!
Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt!
Phong cảnh thay đổi liên tục!
Nhanh chóng mang theo tiểu đội, một đường thuấn di đến một hòn đảo chỉ lớn bằng bàn tay và dừng chân!
Vừa đáp xuống đất, chân Giang Nam liền mềm nhũn! Suýt nữa nằm sấp trên mặt đất!
Chung Ánh Tuyết vội vàng đỡ lấy: "Tiểu Nam, linh lực của ngươi!"
Giang Nam nhếch miệng cười: "Không có việc gì, đều bịt mũi lại!"
Chung Ánh Tuyết Hạ Dao mở to hai mắt, dự cảm sắp xảy ra chuyện gì!
Chạy thẳng ra xa 100 mét!
Ngô Lương mở to hai mắt vẻ mặt hoảng sợ!
Điên cuồng đào cái hố ngay tại chỗ, sau đó đút đầu của mình vào hố cát!
Giống như một con đà điểu già!
Giang Nam: !!
Mẹ kiếp!
Có cần phải sợ thành như vậy không?
Hương vị nhân gian!
Một chút cũng không biết hưởng thụ!
Chỉ có Hùng Nhị tiến lại gần, vẻ mặt tò mò, nhân sâm tốt như vậy!
Lần này là gì?
Sau đó Giang Nam lấy chai thủy tinh ra mở nắp!
Ngũ quan của Hùng Nhị trực tiếp vặn vẹo cùng một chỗ!
Nước mắt chảy ra trong nháy mắt!
Không nên tin vào nhân loại tà ác!
“:(´ཀ`」 ∠): Ọe! ”
Giang Nam: ...
Lấy ra ăn một ngụm, linh lực nhanh chóng đầy, vẻ mặt hưởng thụ!
"Đừng sợ! Ngửi thì thối! Ăn lại ngon!"
Nói xong lại quết một miếng đưa tới bên miệng gấu!
Hùng Nhị do dự nửa ngày, vẫn là nếm một miếng!
Đôi mắt đen nhánh trong nháy mắt sáng lên!
Chung Ánh Tuyết và Hạ Dao mở to hai mắt, ở xa xa hô: "Này! Đừng dạy hư con gấu!"
Tự mình ăn còn chưa tính!
Còn kéo theo Hùng Nhị cùng ăn?
Giang Nam trợn trắng mắt: "Hừ hừ! Thời điểm hai người dùng rồi!"
"Đến lúc đó cũng không cho hai ngươi ăn nhiều!"
Chung Ánh Tuyết kiên định lắc đầu: "Tuyệt đối không có khả năng!"
Hạ Dao ghét bỏ nói: "Phi! Đánh chết ta cũng sẽ không ăn!"
Qua tới đây, đoàn người xếp thành hàng ôm đầu gối ngồi xổm trên bờ!
Nhìn mặt hồ mênh mông, một trận phát sầu!
Không có thuyền!
Còn có thể làm gì đây!
Giống như các tiểu đội khác, hệ băng có thể đóng băng mặt hồ, bắc cầu băng!
Hệ kim có thể dùng khiên kim loại để nhảy vọt trên mặt hồ!
Những người không có thủ đoạn riêng, cơ bản đều nhảy lên hòn đảo trung tâm!
Trong tiểu đội của Giang Nam, hệ hỏa, hóa thú đều không có tác dụng a!
Hắn ngược lại có thể dẫn người thuấn di, nhưng lộ trình quá xa, khẳng định mệt chết nửa đường!
Sầu riêng ăn nhiều cũng buồn nôn...
Hắn cũng không thể xuống nước để bơi, phải không?
Vậy chẳng phải liền biến thành đồ ăn cho Thương Long Thú sao?
Khu vực tín hiệu sẽ rút lại rất nhanh chóng!
Nếu không nghĩ ra được biện pháp, bọn họ sẽ bị đào thải a!
Ánh mắt Chung Ánh Tuyết trong suốt: "Tiểu Nam? Ngươi có thấy tảng đá đó đang di chuyển không? ”
Hạ Dao: "Đâu đâu?"
Nhìn kỹ!
Xa xa trên bãi biển hồ, một tảng đá tròn khổng lồ đang di chuyển chậm rãi!
Giang Nam ngạc nhiên: "Trông có vẻ không phải là một hòn đá? Ta hình như thấy có cái đầu thì phải? ”
Ngô Lương: "Hẳn là Diệu Oa linh quy đúng không? Đó là mai rùa của nó!"
Giang Nam trừng mắt: "Cái này... Cái này mẹ nó chẳng phải là Fushigidane* sao?"
*pokemon bé ếch hoa
*pokemon bé ếch hoa
Ngay sau đó đôi mắt sáng lên: "Đi đi đi! Chúng ta đi bắt một con to nào!
Ngô Lương ngạc nhiên: "Còn chưa tới giờ cơm mà?"
"Ăn cái rắm! Rùa rất dễ thương, tại sao ngươi nỡ ăn nó chứ?"
"Nhanh lên! Đợi lát nữa sẽ không còn kịp nữa!"
Đến bờ hồ, Giang Nam tập trung nhìn!
Mẹ kiếp!
Người xưa không lừa ta!
Nước cạn nhiều rùa! Khắp nơi là đại ca!
Giang Nam vuốt cằm: "Làm thế nào để bắt đây?"
Vì thế lại đem ánh mắt rơi vào trên người Hùng Nhị!
"Hắc hắc! Ăn rất nhiều nhân sâm như vậy! Cũng nên làm việc cho ta rồi!"
Hùng Nhị nhìn ánh mắt Giang Nam, giật mình một cái...
Sau 3 phút!
Sau khi hóa thú, Ngô Lương giơ lên một thân cây cao hơn mười mét!
Vươn ra giữa hồ làm cần câu!
Giang Nam ngồi xổm trên ngọn cây, trong tay cầm xích hư không!
Đầu phía bên kia là Hùng Nhị đã bị trói thành bánh chưng, sau đó lại bị Giang Nam ném xuống nước làm mồi nhử!
Hùng Nhị: !!
(╥﹏╥)
Mẹ nó ta thật sự hối hận mà!
Đúng là không nên cùng đám nhân loại này ra khỏi đảo!
Đám người này quả thật xấu xa!
Giờ phút này nó ở trong nước giãy dụa một trận, thế nhưng bị trói vô cùng chắc chắn!
"Nam ca! Rùa có đến không?"
"Sắp rồi sắp rồi!"



Bạn cần đăng nhập để bình luận