Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 1256:

Chương 1256:
Odin hưng phấn nói: "Thật sao? Vậy ta cố gắng thêm một chút!"
Hạ Dao: Ha hả
Lời nói của nam nhân này, ngay cả dấu chấm câu ngươi cũng không thể tin!
Tin liền thua!
Nhưng mà Xuyên Vân Quang Chỉ qua đi, xiềng xích thủy tinh vẫn hoàn hảo không tổn hao gì!
Odin cũng có chút sửng sốt, lập tức vẻ mặt không phục!
"Diệu Ban Thiên Túng!"
Chỉ thấy chân trái của Odin đột ngột sáng lên hào quang đỏ thẫm vô cùng chói mắt, lấy tốc độ siêu việt hết thảy ầm ầm đá ra!
"Oanh!"
Năng lượng phát ra thậm chí nhuộm đỏ bầu trời, tựa như mặt trời bộc phát!
Năng lượng dao động truyền đến thậm chí khiến Giang Ninh phải dùng hạt Bose để phòng ngự!
Không gian đều run rẩy như vải rách!
Trán Giang Nam đổ mồ hôi lạnh, con hàng Odin này có chút mạnh nha!
Nhưng vẫn mang vẻ mặt trấn định!
"Ừ, lực độ không tệ, sắp vượt qua uy lực một ngón út của đại ca rồi!"
Nhưng mà xiềng xích vẫn hoàn hảo không tổn hao gì!
Odin cả kinh nói: "Như vậy rồi mà mới có một ngón út sao? Ta sẽ cố gắng hơn nữa!"
"Thiên Thần Quang Kiếm!"
Trong lúc nói chuyện thì ánh sáng trên người khôi phục, lại hội tụ ra một thanh quang kiếm trắng sáng ở trên tay!
Thân kiếm không biết kéo dài ra ngoài bao xa, thậm chí đều đâm thủng màng mỏng trên không trung tầng thứ mười!
Trường kiếm bốn mươi mét cũng không thể sánh bằng!
"Quang khu - Liên Trảm Vô Hạn!"
Giờ khắc này, cả người Odin đều hóa thành hình thái ánh sáng, hai tay cầm kiếm, lấy tần suất siêu cao điên cuồng chém đánh xiềng xích!
Một giây không biết chém ra bao nhiêu lần, tạo thành năng lượng dao động khiến không gian đều xé ra khe nứt thật nhỏ!
Thanh thế dọa người, quấy phá tầng thứ mười rối tinh rối mù!
Sắc mặt Giang Ninh ngưng trọng: "Người này mạnh hơn rất nhiều so với ta, nhân loại rất ít có ai mạnh đến mức như hắn cả, ngươi thật sự phải cẩn thận một chút!"
Giang Nam: A ha ~ a ha ha, chuyện nhỏ a, có chuyện lớn gì mà ta chưa từng thấy qua?
Nhưng mà chờ Odin chém xong, xiềng xích vẫn không có chút thay đổi gì!
Odin ngạc nhiên, lập tức thần tình hưng phấn nhìn về phía Giang Nam: "Đại ca! Chiêu này của tiểu đệ thế nào? Có được uy lực một tay của đại ca hay không?"
Giang Nam tiến lên vỗ vỗ bả vai Odin, thần sắc nghiêm chỉnh!
"Ngươi không nên tự coi nhẹ mình, chiêu này của ngươi đã vượt qua một cánh tay của đại ca rồi!"
"Cho nên ngươi mới là cánh tay trái phải của đại ca!"
"Nếu đại ca lợi hại như vậy, xiềng xích này vẫn nên để đại ca tới chém đi!"
"Ta cũng chém không hỏng, đại ca ra tay nhất định có thể đúng không?"
Giang Nam:...
Hạ Dao: Ha hả – Xong đời rồi!
Giang Nam ưỡn ngực: "Đã... Đã như vậy, vậy đại ca chỉ có thể cho ngươi mở mang một chút kiến thức!"
Nói xong liền lấy ghế gập ra đứng ở trước xiềng xích!
Trong lòng không ngừng cầu nguyện, ghế gập a ghế gập, thời khắc mấu chốt ngàn vạn lần đừng làm rớt dây xích cho ta!
Nếu đã là thần khí phá phòng, Đạo Thiên cũng đánh được, xiềng xích hẳn cũng không thành vấn đề đi?
Odin ở bên cạnh, ánh mắt chờ mong nhìn Giang Nam!
Chỉ thấy Giang Nam giơ cao ghế gập lên, đập vào gốc xiềng xích!
"Răng rắc!"
Một phát nện xuống xuống, trên sợi xích thủy tinh liền xuất hiện một vết nứt nhỏ!
Sau đó cả cái sợi xích thủy tinh liền đứt...
Giang Nam hoảng hốt!
Hạ Dao kinh ngạc!
Giang Ninh chấn kinh!
Odin trợn tròn mắt: "Trời ạ! Chỉ một chiêu?"
"Đại ca quả nhiên là đại ca, chiêu này cũng quá lợi hại đi!"
Giang Nam: "Cái này… Ngươi nhìn đi! Đã nói với ngươi rồi, không phải đại ca không lợi hại, chỉ là đại ca không muốn ra tay mà thôi!"
Trong lòng đều vui đến điên rồi!
Cái ghế gập này quả nhiên là thần khí a, sợi xích mà Odin chém không nổi, một phát liền bị đập gãy?"
Giang Nam không chút khách khí quấn xiềng xích thủy tinh lên, đứng ở đỉnh đầu Thú Sáng Thế dùng sức rút ra!
Cái đinh cắm vào trong đầu nó cũng rút ra cùng!
Quay đầu liền cất vào trong không gian dị độ của mình, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé!
Xong rồi!
Chỉ thấy Thú Sáng Thế được rút đinh ra lắc lắc đầu thật lớn!
Ngửa mặt lên trời điên cuồng rống một tiếng!
Giang Nam bị dọa vội vàng mang theo mọi người thuấn di từ đỉnh đầu nó xuống!
Nhưng mà lúc này đây trong tiếng hô không có sự thống khổ, chỉ còn vui sướng thoải mái!
Tinh thần dao động vẫn luôn làm cho người ta đau đầu muốn nứt kia cũng theo đó biến mất!
Tiếng thú rống kéo dài, thậm chí truyền tới tất cả Linh Khư trong Thâm Uyên!
Giờ khắc này, chỉ cần là người thân ở trong Thâm Uyên, cho dù là ở tầng một thành Bất Dạ, đều mơ hồ nghe được tiếng thú rống!
Tất cả đều mang vẻ mặt không hiểu!
Giang Nam thì cười rực rỡ, tinh thần dao động biến mất, bảy nguyên tội bao phủ Thâm Uyên hẳn cũng biến mất đi?
Đúng lúc này, chỉ thấy con mắt khổng lồ của cự thú rơi vào trên người Giang Nam!
Trong ánh mắt tràn đầy ý tứ thân cận, thân hình khổng lồ thế nhưng động đậy! Cái đầu cực đại dán sát về phía Giang Nam!
Giang Nam: !!!
"A a a! Nó muốn làm gì? Chạy mau, chúng ta..."
Giang Nam quay đầu muốn chạy, nhưng lại bị Giang Ninh đè bả vai lại!
"Thú Sáng Thế đang thân cận với ngươi a, đây chính là Thánh Thú, cơ hội khó được, ngươi đừng lộn xộn!"
Nhưng mà trong lòng Giang Nam lại vô cùng hoảng hốt, con thú này lớn như vậy, thân cận ta?
Này mà cọ ta một chút, ta liền bay màu nha!
Thú Sáng Thế cứ như vậy áp sát tới, cảnh hộc máu bay ngược trong tưởng tượng cũng không có phát sinh!
Chỉ thấy nó dùng một cái sừng trên trán để ở trên trán Giang Nam!
Một cỗ năng lượng thập sắc nồng đậm từ trong góc của nó chảy xuôi ra, rót vào trong thân thể Giang Nam!
Giang Nam mang vẻ mặt sảng khoái, lại có loại cảm giác ngâm mình trong nước ấm!
Cấp bậc lại trực tiếp từ Bạch Kim một vọt tới Bạch Kim hai!
Nhưng mà đại lượng năng lượng thấp sắc đều từ trong thân thể Giang Nam tản ra ngoài!
Giang Nam thân là nhân loại, không biết lợi dụng cỗ năng lượng này như thế nào!
Cũng may Giang Nam còn có kỹ năng sạc điện một lần, chứa đựng một phần nhỏ!
Giờ phút này Giang Ninh lại hưng phấn đến đỏ bừng mặt, năng lượng thập sắc thoát ra từ trong thân thể Giang Nam bị cô hấp thu không ít!
Chỉ thấy góc đỉnh đầu cô cũng dần dần sáng lên ánh sáng mười màu, lập tức biến mất, khí tức so với trước càng mạnh hơn!
Mà Odin bị vây trong dòng nước lũ năng lượng thấp sắc, vẻ mặt cũng mê mang!
Chẳng biết vì sao, thân thể cũng mạc danh kỳ diệu hấp thu một tia nhỏ!
Chỉ có Hạ Dao không vớt được.
Giang Nam vò đầu: "Năng lượng thập sắc này là cái gì? Lại giú cho ta thăng một cấp nhỏ sao? còn tồn một đoàn..."
Giang Ninh kích động nói: "Bảo bối! Siêu cấp trân quý! Ngươi không biết thứ này sao?"
"Tồn trữ cho tốt, chờ ngươi lên Đạo Thiên lại dùng!"
Giang Nam ngạc nhiên, trân quý như vậy sao?
Sao lại có loại cảm giác tích tiền cưới vợ, chờ lúc cưới vợ lại dùng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận