Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 202 -



Chương 202 -




Làn da thậm chí đều bóng loáng hơn không ít!
Còn có công hiệu trắng da?
Hôm qua hình như bản thân dùng nó lúc 10 giờ tối!
Nói cách khác tác dụng phụ biến thành đen kéo dài 12 giờ sao?
Giang Nam mang vẻ mặt vui mừng!
Vẫn không thua thiệt nha!
Thay quần áo khác hắn, vô cùng vui vẻ ra cửa!
Khẳng định vẫn phải tới trường!
Bằng không thì chẳng phải uổng phí đống mị lực mà bản thân sở hữu sao?
Không chừng còn có thể thu hoạch một đống fan cuồng!
Đi trên đường, Giang Nam liên tục nhíu mày!
Bây giờ bởi vì tác dụng của tỏi hắc hắc hắc, phạm vi cảm ứng vẫn bảo trì trong vòng bán kính 1000 mét như cũ!
Bất luận một chút gió thổi cỏ lay gì đó đều có thể phản hồi về!
Cái này khiến cho Giang Nam cực kỳ không quen được!
Ngoài ra! Giang Nam còn phát hiện vấn đề lớn!
Thiếu nữ mũ trùm tối hôm qua vậy mà đang ở nơi xa đi theo mình!
Lão đại gia ngồi trên ghế dài công viên xem báo chí, cũng lặng lẽ nhìn lén!
Ánh mắt Giang Nam chuyển qua, hắn lập tức liền thu hồi ánh mắt, hết sức chuyên chú xem báo!
Còn có anh trai bán kem ly ở ven đường, đại thúc dắt chó. . .
Giang Nam: "Chậc chậc chậc! Hiện tại trộm cướp đều gây án theo đội sao? Chuyên nghiệp!"
Chờ đã!
Không đúng! Nếu là vì trộm đồ, trong nhà không có người, lại không đi trộm oa!
Đi theo dõi ta làm cái gì?
Tóm lại là nhắm vào mình?
Giang Nam không khỏi hồi tưởng lại lời Sơn Miêu đã nói.
Nói rằng bản thân bại lộ dị năng, có thể sẽ có người gây bất lợi cho mình!
Đám người này chính là ví dụ?
Mẹ kiếp! Đây cũng quá thiếu chuyên nghiệp rồi?
Lấy thực lực của thiếu nữ mũ trùm ngày hôm qua muốn đi ám sát ta ?
Với dáng vẻ tay chân vụng về kia?
Ngay cả người cũng tìm không thấy . . .
Giang Nam sờ cằm, trong lòng nhấc lên mấy phần cảnh giác!
Nhưng lại không nghĩ đến chuyện tìm Sơn Miêu hỗ trợ, dù sao mình vừa mới trở về!
Nếu như bên phía Ám Dạ lại nói cái gì mà vì bảo vệ an toàn cho mình, không cho đi học, bắt đi căn cứ quân sự kia chẳng phải hỏng bét!
"Ân ~ không thể nói! Không thể nói!"
Giang Nam không thèm để ý chút nào, chạy thẳng tới trường học!
Mới vừa vào cửa trường, liền thấy năm chiếc xe hiến máu đã tới!
Không ít học sinh đều đang xếp hàng!
Chung Ánh Tuyết, Hạ Dao đều đang xếp hàng.
Giang Nam liền đi qua.
Hạ Dao hưng phấn nói: "Tiểu Nam! Đến đây! Mau tới xếp hàng!"
Giang Nam: "Chuyện gì vậy? Hiến máu? Đều phải hiến?"
Trong lòng khó tránh khỏi trở nên cảnh giác.
Có chút không đúng a!
Hiện tại chỉ mới vừa khai giảng, xe hiến máu liền đến?
Ánh mắt không khỏi đổi tới đổi lui trên người chị gái y tá đang bận rộn.
Chung Ánh Tuyết cười nói: "Tự nguyện!"
Giang Nam đầu lắc tựa như trống lúc lắc: "Không hiến! Sợ đau!"
Hạ Dao trừng mắt: "Ngươi mà cũng sợ đau? Nhanh lên tới! Đây là cống hiến cho xã hội!"
"Hơn nữa sẽ cấp chứng chỉ cho người hiến máu! Về sau nếu là xảy ra chuyện cần được truyền máu, có chứng chỉ hiến máu sẽ được ưu tiên!"
Giang Nam vẫn lắc đầu: "Muốn lấy thì lấy của ngươi! Ngươi máu nhiều!"
Hạ Dao xù lông, một cú túm lấy còn kiên cố hơn Kim Kiên Thất Thiên Tỏa!
"Khụ khụ! Đại Diệt Lang! Buông tay oa!"
Hạ Dao hung ác nói: "Không buông!"
Giang Nam hắc hắc cười xấu xa, không buông đúng không?
"Meo ~ "
Hạ Dao: ? ? ?
"Ngươi có làm dáng vẻ đáng yêu với ta thì ta cũng không khả năng bỏ qua ngươi!"
Giang Nam chớp mắt: "A gâu?"
Hạ Dao đột nhiên nghĩ tới cái gì, mặt lập tức trở nên hồng hơn so với anh đào!
"A a! Ta giết ngươi oa! Hôm qua ngươi dùng trùng động không gian nhìn lén sao?"
Hạ Dao càng dùng sức!
Giang Nam trợn trắng mắt. . .
"Thiên địa lương tâm! Làm sao có thể chứ!"
Hạ Dao đỏ mặt: "Vậy làm sao ngươi biết?"
Chung Ánh Tuyết ngạc nhiên: "Nhìn lén cái gì?
Hạ Dao và Giang Nam đồng thời lắc đầu: "Không có gì!"
Hạ Dao buông lỏng tay ra rồi kề tai nói nhỏ, nhỏ giọng hung ác nói: "Lát nữa lại thu thập ngươi!"
Giang Nam mang vẻ mặt tủi thân: "Thật sự không có oa!"
Chung Ánh Tuyết: "Tiểu Nam thật sự không hiến máu sao?"
"Hiến 300cc có quà tặng!"
Giang Nam nghe xong con mắt to sáng lên!
"Cái gì? Có quà tặng nữa sao?"
"Hiến! Hiến chết ta luôn cũng được!"
Hạ Dao:. . .
Chung Ánh Tuyết:. . .
Sắp hàng nửa ngày! Lập tức sắp đến lượt Giang Nam.
Mà một đội ngũ khác, Ngư Thanh Thanh đã hiến xong máu, đến phiên Tần Thụ đang xếp ngay sau lưng cô!
Chỉ thấy sắc mặt hắn hơi trắng bệch.
"Tiểu Ngư! Đau . . . Có đau hay không a?"
Ngư Thanh Thanh lắc đầu: "Không đau! Tựa như bị muỗi cắn!"
"Ngươi sợ tiêm sao?"
Tần Thụ nhìn về phía Giang Nam ở bên cạnh nhìn mình, lúc này lồng ngực ưỡn lên một cái!
"Sợ tiêm? A! Trò cười!"
"Chúng ta đàn ông! Sao lại nói chuyện sợ hãi ở đây chứ?"
"Trong từ điển của ta liền không từ "Sợ hãi" này!"
Giang Nam vui vẻ: "Vậy bộ từ điển này của ngươi mua bị lỗ vốn rồi!"
Tần Thụ: ? ? ?
What the fuck?



Bạn cần đăng nhập để bình luận