Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 1523

Chương 1523
An bài xong nhiệm vụ, đám người lập tức hành động, Tử Diên thì trực tiếp trở về ngủ!
Chờ mong mơ thấy cái gì đó!
Cứ như vậy, dựa vào bọn Hùng Nhị mò cá trong bầy ác thú!
Giang Nam cùng Lưu Mãng tránh đại đội điều tra, lần lượt tìm tới từng hòn đảo nổi!
Ban ngày trở về trụ sở tu luyện, ban đêm điều tra!
Cứ như vậy lại qua 5 ngày, Giang Nam Lưu Mãng gần như chạy gãy chân!
Cũng đã vẽ hơn bảy mươi tòa bản đồ địa hình đảo nôi nhưng vẫn không thu hoạch được gì!
Đêm hôm ấy, Tử Diên nằm trên giường giật mình bừng tỉnh, nước mắt thấm ướt gối đầu!
Ước chừng ngồi yên trên giường ba phút, lúc này mới lau khô nước mắt đi ra ngoài!
"Ta mơ thấy vị trí!"
Giang Nam khẽ giật mình, nhưng nhìn vệt nước mắt trên gương mặt Tử Diên, trong lòng vẫn có cảm giác nặng nề!
Con mắt Lưu Mãng sáng lên: "Vị trí ở đâu? Chiếu hình ra cho ta nhìn xem?"
Tử Diên hít sâu một hơi, tay đặt trên ót Lưu Mãng, mây mù bảy màu bắn ra, chiếu ra cảnh tượng trong mộng của Tử Diên!
Nơi đó là một chỗ cao ngất bên dưới vách núi, bị dây mây thật dày bao trùm, cây cỏ mọc rậm rạp!
Lưu Mãng đang cắt cỏ ở một bên, lộ ra cửa khe đá bị dây mây che kín.
Mà Giang Nam thì mang sắc mặt âm trầm đi ra từ trong khe đá, trong ngực còn ôm một cái hòm sắt rỉ sét loang lổ!
Giang Nam ngồi chồm hổm trên mặt đất mở rương sắt ra, ánh mắt dần dần đỏ lên!
Lưu Mãng khàn khàn nói: "Có nói với Diên tỷ không? Cô ấy..."
Giang Nam dụi mắt: "Ta nói với cô ấy!"
Hình ảnh đến đây im bặt dừng lại, đám người trú trong địa tâm nhao nhao yên tĩnh!
Hiển nhiên Giang Nam đã tìm được đồ mà tiểu đội khai hoang Long Uyên để lại, nhưng kết quả cũng không phải là cái kết quả khiến người ta hưng phấn gì!
Ánh mắt Giang Nam chuyển sang Tử Diên: "Còn muốn đi không? Ta có thể..."
Tử Diên cắn chặt môi dưới, nặng nề gật đầu: "Muốn đi!"
Giang Nam cười: "Vậy thì cùng nhau đi đón bọn họ về nhà!"
Lưu Mãng nói sang chuyện khác: "Ta... Ta giống như đã từng gặp qua địa hình này ở nơi nào, chờ ta đi lật xem!"
Quả nhiên, ở đảo nổi số 027 có một vị trí phù hợp với địa hình Tử Diên mơ thấy!
Hiển nhiên là nơi lúc trước lục soát không lưu ý nên bỏ lỡ!
Vào đêm, sau khi nhận được tin tức an toàn của đảo số 027 từ đám Hùng Nhị truyền về.
Đoàn người Giang Nam đã chuẩn bị kỹ lưỡng, len lén lẻn đến chỗ dưới vách đá!
Sắc mặt Tử Diên trắng bệch, tay chân lạnh buốt, thân thể cũng không nhịn được run rẩy!
Chung Ánh Tuyết tiến lên, nắm thật chặt tay Tử Diên!
Giang Nam Lưu Mãng diệt trừ tất cả cây mây đằng thảo xung quanh, lộ ra khe đá kia!
Mà lúc Giang Nam cắt dây leo, động tác rõ ràng cứng đờ!
Bởi vì dưới dây leo nằm một bộ xương trắng, cẩn thận từng li từng tí đè lên đám cỏ dại phía trên!
Chỉ thấy một khối đá xanh có hình dạng bất quy tắc nằm trên mặt đất!
Phía trên đặt chỉnh tề 48 quân huy đội Long Uyên, đã sớm bởi vì mưa gió ăn mòn mà rỉ sét loang lỗ!
Trái tim Giang Nam cũng đều run lên theo!
Đây là huy hiệu của đội Long Uyên, cũng là bảng tên của binh sĩ, phía sau mỗi quân huy có khắc tin tức cơ bản của mỗi một vị chiến sĩ!
Chiến trường tàn khốc, rất nhiều thi thể thậm chí không đầy đủ, mà sự tồn tại của huy hiệu này cũng để tiện phân biệt thân phận!
Khi chiến đấu trong tình huống khẩn cấp, nếu có chiến hữu hy sinh, lại không thể mang thi thể đi, người còn sống sẽ lấy xuống quân huy của hắn!
Mà quân huy này chỉ khi hy sinh mới có thể lấy xuống!
Mà trên tảng đá xanh kia đính 48 quân huy cũng đủ nói rõ tất cả!
Giang Nam trầm mặc, cuối cùng kỳ tích cũng không xuất hiện sao?
Trên tảng đá xanh được dùng đao khắc một hàng chữ!
"Chúng ta đặt chân lên mảnh đất màu mỡ này."
"Chưa từng lui về sau một bước!"
Nhìn hàng chữ này, hốc mắt Giang Nam ướt át, cúi đầu nhìn về phía bộ xương trắng ngủ ở bên cạnh kia!
Đồng phục trên người đã sớm hư thối, trên xương tay nắm chặt một quân huy rỉ sét loang lổ!
Giang Nam đứng dậy nhặt lên, phía sau có khắc tin tức thân phận!
"Vương Nghị sao?"
Thân thể Tử Diên hung hăng run lên: "Vương đội, là đội trưởng nhận nhiệm vụ khai hoang lần đó, tổng cộng đi bảy tổ, một tổ bảy người..."
48 cái đội huy trên tảng đá vô cùng chói mắt, mà cái trong tay hắn này, chính là một cái cuối cùng!
Vương Nghị là người kiên trì hy sinh cuối cùng, nên đã không còn chiến hữu đóng đinh quân huy lên tảng đá xanh sao?
Giang Nam không tưởng tượng nổi, lúc Vương Nghị ngã xuống bên cạnh tảng đá xanh rốt cuộc ôm trong lòng tâm trạng như thế nào!
Chỉ thấy Giang Nam nhẹ nhàng thổi rơi đất dính trên đội huy, ngay sau đó ngồi chồm hổm trên mặt đất!
Đem quân huy của Vương Nghị trịnh trọng đính ở cuối tảng đá xanh!
"Vương đội! Ta tới đón các ngươi về nhà!"
Nói xong đứng dậy, thân thể cuối xuống, cúi chào về phía tảng đá kia!
Bọn Chung Ánh Tuyết, Lưu Mãng, Trương Tam đều như thế!
Tử Diên mất hồn mất vía đi đến trước tảng đá xanh, hai mắt đã sớm đẫm lệ!
Cho dù đã sớm đoán được kết quả này, nhưng khi thật sự nhìn thấy, nước mắt vẫn rơi!
Cô tìm được quân huy của Tử Thành ở vị trí thứ 41, góc dưới bên trái huy hiệu có khắc một khuôn mặt tươi cười nhỏ!
Là thật lâu trước đây, khi Tử Diên cùng em trai đùa giỡn đã khắc ở phía trên!
Tử Thành cực kỳ trân trọng quân huy, vì thế còn cùng Tử Diên tức giận thật lâu!
Ký ức trong quá khứ ùn ùn kéo đến, Tử Diên bụm mặt yên lặng nức nở!
"Em... Chị tới tìm ngươi, chị mang ngươi về nhà, ô ~"
Hạ Dao muốn đi lên an ủi, nhưng lại bị Giang Nam giữ chặt cánh tay, khe khẽ lắc đầu!
Lúc này, bản thân Tử Diên cần sự tĩnh lặng!
Ban đêm như nước, chỉ có tiếng nức nở của Tử Diên quanh quẩn!
Giang Nam thì xoay người tiến vào khe đá, bên trong còn rải rác không ít đồ dùng hàng ngày, cũng đã phủ lên một tầng bụi thật dày!
Hiển nhiên nơi này là trú điểm tạm thời của đám người Vương Nghị!
Mà ở một góc bên trong khe đá, Giang Nam tìm được cái hòm sắt rỉ sét loang lổ kia!
Lấy ra mở ra, bên trong chứa một chồng sách thật dày!
Phía trên vẽ cặn kẽ hình dáng của các đảo nổi lớn, còn có một bản sổ ghi chép viết tay!
Chữ viết cực kỳ xinh đẹp, giống như chữ của nữ hài tử, phía trên ghi chép đủ loại đặc tính của linh thú hệ không gian cùng với hiệu quả Linh Kỹ, còn có hình minh họa.
Nhưng mà nửa phần sau của quyển sổ ghi chép, lại thay đổi chữ viết, hiển nhiên người ghi chép phía trước đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn...
Cuối cuốn sổ ghi chép, có một trang giấy có chút nhăn nheo, giống như bị nước thấm ướt!
"Ngày thứ sáu cửa mở, lại không tìm được cửa, cũng không biết còn có thể ra ngoài hay không, rất nhiều anh em đều không gắng gượng qua được, ta cũng không biết còn có thể kiên trì bao lâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận