Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 144 -



Chương 144 -




Hàn Trạch lạnh nhạt nói: "Người anh em này là không muốn nể mặt sao?"
Giang Nam khinh thường nói: "Ở bên ngoài, cho tới bây giờ cũng là người khác nể mặt bang Đầu Trọc của ta! Còn chưa từng có người nào lại đi kêu ta nể mặt họ!"
"Các ngươi! Xứng sao?"
Đám người Trần Thần đều sợ ngây người!
Con mẹ nó!
Nhìn loại giọng điệu này? Kỹ thuật diễn này? Còn có ánh mắt khinh thường kia!
Quả thực nổ tung a!
Hàn Trạch nhíu mày.
Bang Đầu Trọc?
Cái tên quỷ gì a! Quả thực quê mùa muốn chết!
Sao lại chưa từng nghe qua?
"A! Nhân ngoại hữu nhân! Thiên ngoại hữu thiên! Xin khuyên người anh em này một câu! Vẫn nên thu liễm một chút thì tốt hơn!"
Giang Nam bĩu môi: "Phi! Một đám kém cỏi!"
"Lo mà bảo thủ hạ của ngươi quản tốt đôi mắt của bản thân! Đừng có loạn ngắm! Người phụ nữ của lão tử là người mà các ngươi có thể tùy tiện nhìn sao?"
"Lại liếc nhìn! Vậy cũng không cần tới đôi mắt này nữa!"
Tô Nhuế hít một hơi thật sâu.
Không biết vì sao, mặc dù biết Giang Nam chỉ đag diễn kịch!
Thế nhưng nghe hắn nói như vậy, cảm giác con tim vẫn đập rộn lên!
Trán Hàn Trạch nổi gân xanh lên, kiềm nén lửa giận, bang chúng Huyết Minh không nhìn nổi Giang Nam lại lớn lối như thế.
Nhưng vẫn bị hắn đè xuống!
Chỉ thấy Hàn Trạch lạnh lùng liếc mắt nhìn chằm chằm Giang Nam, đứng dậy đi đến buồng xe giường nằm.
Mà đúng lúc này, Giang Nam nháy mắt với Vương Thiết ngồi ở bên cạnh!
Vương Thiết cười hắc hắc!
Tại thời điểm Hàn Trạch đi ngang qua nơi này, vụng trộm đưa chân ngáng một cái!
Hàn Trạch mất thăng bằng, bị vấp lảo đảo! Kém chút ngã sấp xuống, mắt kính gọng vàng đều rơi xuống đất rồi bể!
"Phụt ha ha ha ha!"
"Sao lại ngã như chó đớp cứt vậy chứ?"
"Một ít người mắt như mù, đi đường mà không nhìn!"
Giang Nam dẫn đầu, một đám người cười vang!
Hàn Trạch đều nghiền nát răng! Cầm lên kính mắt, sắc mặt âm lãnh đi đến buồng xe giường nằm.
Trần Thần: "Quá tiện! Tiện đến mức ta đều muốn đánh ngươi một trận!"
Vương Thiết: "Mấy trò này ta cũng không phục được ai, chỉ phục Nam thần!"
An Ninh hơi nhíu mày: "Đều bị ngươi ức hiếp thành bộ dáng này mà còn không có xuất thủ? Mọi chuyện có chút không đúng!"
Giang Nam thản nhiên nói: "Gã đeo kính kia không phải lão đại, chỉ là một tiểu thủ lĩnh!"
"Ngươi có tiếng nói thật sự hẳn đang ở buồng giường nằm!"
"Bọn họ càng nhẫn nhục, càng nói lên bọn họ không muốn gây chuyện, mục tiêu không cần hoài nghi!"
Tô Nhuế nói: "Có cần phái người đi theo Hàn Trạch hay không?"
Giang Nam cười hắc hắc nói: "Không cần!"
"Đám người này nếu có thể yên bình đến trấn nhỏ Voyny! Giang Nam ta đi đầu xuống sắc!"
Sắc mặt các đội viên trầm xuống!
Cuộc chiến! Đã bắt đầu!
Giang Nam không nghĩ phức tạp như vậy!
Bây giờ thế cục của trấn nhỏ Voyny cũng chưa rõ.
Có thể giảm bớt đối thủ cạnh tranh chiếm đoạt đầu đạn hạt nhân càng ít càng tốt!
Bằng không thì đến cuối cùng, mọi người đều là kẻ địch.
Hàn Trạch một đường đi tới buồng xe giường nằm!
Giờ phút này trên giường có một người đàn ông vóc người hơi mập đang ngồi đó.
Cảm giác hơi hơi tai to mặt lớn.
Trong ngực là một người phụ nữ xinh đẹp với tư thế nửa nằm, hai người anh anh em em!
Sau tai của hắn cũng có xăm hình, chỉ có điều trên chuôi kiếm thêm một cái đầu khô lâu huyết sắc!
"Tiểu Hàn? Có chuyện gì sao?"
Hàn Trạch: "Ngụy ca! Sợ là gặp đồng hành!"
Ngụy Trường Thắng nhíu mày: "Người của bang La Sát? Hay là hội Quần Anh?"
Hiện tại đi tới trấn nhỏ Voyny, nhất định là vì đầu đạn hạt nhân đi!
Hàn Trạch che mặt: "Đều không phải là . . . Là bang Đầu Trọc!"
Ngụy Trường Thắng: ? ? ?
Bang Đầu Trọc?
Cái quỷ gì vậy?
Từ lúc nào mà lại có thêm cái bang Đầu Trọc?
Cái tên này!
Quả thực quê mùa muốn chết!
Sau đó Hàn Trạch liền đem mọi chuyện kể lại toàn bộ.
Ngụy Trường Thắng cười nhạo một tiếng nói: "Không biết từ chỗ nào lại toát ra đám trẻ con miệng còn hôi sữa, ngay cả Huyết Minh cũng không nhận ra! Một đám không biết chuyện đời!"
"Ngươi làm không tệ!"
"Đang ở trên xe lửa thì đừng gây chuyện, phải khiêm tốn! Tất cả lấy mục tiêu hoàn thành giao dịch làm đầu! Bảo đảm vạn vô nhất thất!"
"Tất cả mọi người phan toàn đến Voyny! Phòng ngừa kẻ khác nẫng tay trên!"
"Về phần bọn hắn, cứ nhịn thêm một đêm, chờ đến Voyny! Trực tiếp xử lý!"
Hàn Trạch cười gằn nói: "Biết rồi Ngụy ca!"
"Ừm! Đi thôi!"
. . .
Hàn Trạch trở lại rồi, nhìn đám người Giang Nam không nói gì, chỉ có điều ánh mắt băng lãnh, giống như đang nhìn người chết.
Giang Nam thì là vụng trộm thu hồi trùng động không gian!
Phạm vi trong vòng ba trăm mét, hắn lợi dụng trùng động không gian nghe nhất thanh nhị sở.
"Tới đây, chị Ninh Ninh! Kề tai nói nhỏ oa!"
Lhuôn mặt An Ninh đỏ lên, đưa lỗ tai tới gần.
Giang Nam: "Ngụy Trường Thắng là ai?"
An Ninh khẽ giật mình, xem ra Giang Nam không biết đã thông qua phương pháp gì lấy được tình báo?
Trách không được không để cho người ta đi theo.



Bạn cần đăng nhập để bình luận