Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 134 -



Chương 134 -




Tất cả mọi người đều chết lặng!
Liếm cánh tay?
Nhìn thử xem đây có phải là chuyện mà con người làm ra hay không?
Duy chỉ có Tô Nhuế che mặt!
Lần này, Sơn Miêu cũng được nếm mùi cảm giác khủng hoảng của mình vào tối hôm đó!
Mượn cơ hội này, ngẩng đầu lên và tránh thoát khỏi trói buộc của Sơn Miêu!
Vừa muốn trở mình!
Thế nhưng Sơn Miêu lại đặt toàn bộ Giang Nam ở dưới thân, cưỡi ở trên người hắn, vẻ mặt nổi giận!
Vặt mũi Giang Nam tràn đầy kinh khủng!
Lúc trước Đại Địa Bạo Hùng cũng bị như vậy!
Có thể tưởng tượng, sau một khắc nắm đấm của Sơn Miêu liền sẽ rơi xuống như mưa!
Ngay tại khoảnh khắc Sơn Miêu đập quyền xuống.
Giang Nam đưa tay bắt lấy, mười ngón bấu chặt!
Sơn Miêu trừng mắt, một nắm đấm khác lại đập!
Giang Nam lại đón lấy! Mười ngón bấu chặt!
Quát lên một tiếng lớn:
"Nhìn thần kỹ của tiểu gia ta!"
"A Trân yêu A Cường ~"*
"A Trân yêu A Cường ~"*
(*): Tên một bài hát về tình yêu
(*): Tên một bài hát về tình yêu
Chỉ thấy hai tay Giang Nam hung hăng hăng đưa tay ra! Bởi vì mười ngón của hai người bấu chặt!
Cánh tay của Sơn Miêu cũng không tự chủ được mà bị Giang Nam duỗi thẳng ra!
Chuyện này sẽ khiến cho nửa người trên của Sơn Miêu hoàn toàn không có điểm tựa!
Mất đi cân bằng!
Bị Giang Nam kéo về hướng trong lồng ngực của hắn!
Sơn Miêu mang theo vẻ mặt kinh khủng!
Bởi vì trong tầm mắt của vô, khuôn mặt của Giang Nam đang cực tốc phóng đại!
Mà Giang Nam cũng bĩu môi ra!
(*¯ ³¯ *)♡
Mắt thấy sắp bị hôn tới!
"Moah!"
Vào giây phút cuối cùng, Sơn Miêu vô ý thức nghiêng đầu.
Nhưng vẫn bị Giang Nam hôn lên bên sườn mặt.
"Chụt!"
Ấm ấm mềm mềm!
Cũng rất thoải mái~
Giữa sân giống như lâm vào sự chết lặng!
Dám hôn đội trưởng?
Là cố ý sao?
Chuyện này!
Cái này con mẹ nó là thao tác thần tiên gì vậy?
Thần kỹ!
Thật mẹ nó là thần kỹ oa!
Còn có cái gì mà A Trân yêu A Cường?
"Nha! Ta giết ngươi!"
Khuôn mặt Sơn Miêu đỏ thẫm như máu! Triệt để hoảng loạn!
Liều mạng giãy dụa!
Thế nhưng hai cánh tay đều bị Giang Nam chế trụ!
Ngay cả chân cũng bị Giang Nam lão thụ bàn căn* đè lại!
lão thụ bàn căn*
(*): sống lâu như cây lâu năm và vững chắc như bàn thạch
(*): sống lâu như cây lâu năm và vững chắc như bàn thạch
"Không nên xấu hổ nha! Lại đây!"
"Lại thơm một cái! Moah moah taz ~"
Giang Nam bĩu môi, liều mạng hướng phía trước!
Mà Sơn Miêu thì lại không ngừng hướng trốn về phía sau.
[Giá trị oán khí từ Lạc Thiên Hồng +1000!]
Giãy dụa cỡ nào cũng đều không thoát ra được!
Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, một bên sườn mặt còn lại của bản thân cũng khó thoát khỏi kiếp nạn này!
Rốt cuộc!
"Được rồi! Ta nhận thua!"
"Oanh!"
Khí thế tối đỉnh của cường giả Hoàng Kim triệt để bắn ra!
Luồng khí khủng bố lập tức khiến cát và đá bắn tung tóe khắp sân cát!
Cả người Giang Nam đều bị cắm sâu trong đất . . .
Sơn Miêu liền vội vàng đứng lên, lấy tay lau bản thân gương mặt!
Trên mặt đỏ ửng chưa tán!
Hốc mắt cũng có chút ửng đỏ!
"Mọi người nhìn thấy sao?"
"Có đôi khi thực lực cũng không phải là tiêu chuẩn duy nhất để chi phối thắng bại!"
"Nhưng mà! Cũng không cho phép học theo hắn!"
"Hừ hừ! Không biết xấu hổ!"
Sơn Miêu tức tới dậm chân, hung hăng trừng nhìn Giang Nam!
Mau rời đi!
Tất cả mọi người trợn tròn mắt!
Vị đội trưởng bình thường lạnh như núi băng vậy mà lại lộ ra một mặt nữ tính như vậy?
Mặt đỏ rần?
Giang Nam có chút chột dạ!
Cái gọi là gan càng lớn, thu hoạch càng nhiều chính là thế này!
Dù sao cũng đã thắng!
Không cần phải tham gia huấn luyện!
Nhưng chuyện lần này không khác gì sờ mông cọp!
Sơn Miêu sẽ không thẹn quá hoá giận!
Buổi tối lại cuồng đánh mình một trận, rồi giết người vứt xác hay không?
Hừ hừ!
Mặc kệ!
Dù sao thơm cũng đã thơm! Chiếm được tiện nghi!
Nhưng nhìn lấy hốc mắt Sơn Miêu ửng đỏ.
Giang Nam lại hơi hối hận vì đã bắt nạt cô!
Con mắt Trần Thần sáng lên: "Con mẹ nó! Nam thần lợi hại oa! Ta muốn học thần kỹ kia của ngươi!"
"Ta cũng muốn học!"
"A Trân yêu A Cường? Quá vô sỉ đi!"
Trần Lập: "Ai! Bởi vì cái gọi là nước quá trong ắt không có cá, người đê tiện thiên hạ vô địch!"
Giang Nam: ? ? ?
Lão già kia!
Không biết sử dụng thành ngữ thì đừng có tùy tiện nó được không?
Mắng ai tiện?
"Các ngươi muốn học? Chỉ sợ là không có thiên phú này!"
Đám người sững sờ: "Vì sao?"
"A! Này là cấm thuật, một khi dùng tới! Nếu không có được sắc đẹp dương quang suất khí, phong thần tuấn lãng như ta đây!"
"Sẽ chỉ khiến các ngươi chết càng nhanh!"
"Còn nếu đã có tuổi rồi, có khi còn bị bắt vì tội dâm ô!"
Trần Thần: ? ? ?
Trần Lập: ! ! !
Mẹ kiếp!
Đây là trá hình mắng bọn ta khó coi đúng không?
Dung mạo ngươi đẹp thì hay lắm sao?
[Giá trị oán khí từ Trần Lập +1000!]
[Giá trị oán khí từ Trần Thần +1000!]
[Giá trị oán khí từ . . . ]
. . .
"Ai? Các ngươi đừng đi oa?"
"Đào ta ra khỏi mặt đất trước đã chứ?"
Trần Thần: "Phi! Vô sỉ!"
"Hừ hừ! Không biết xấu hổ!"
"Tự mình bò ra đi!"
Giang Nam: ? ? ?
Kết thúc một ngày huấn luyện vất vả!
Về tới ký túc xá, Vương Thiết thế mà lại là một quân tử, tuân thủ ước định!
Lấy nước rửa chân cho Giang Nam, trải giường chiếu . . .
Cứ đi tới đi lui!
Giang Nam cười hắc hắc vui vẻ, nhìn tên này cũng thuận mắt hơn nhiều!
Nhanh mồm nhanh miệng, không phục thì làm.



Bạn cần đăng nhập để bình luận