Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 704 -



Chương 704 -




"A? Chẳng phải đã bảo các anh em bịt mũi rồi sao? Đó là lỗi của ngươi nha! Ngươi làm đại ca kiểu gì a?
"Nhìn thủ hạ của ta kìa!"
Nói xong chỉ chỉ 20 người ở phía sau đang ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu run rẩy!
Hoàng Duy che mặt, xem như hoàn toàn phục Giang Nam!
Cho dù có là chơi dơ hay như thế nào!
Đều không thay đổi được sự thật rằng, một mình Giang Nam đánh lui thú triều cấp Hoàng Kim!
Hơn nữa từ lúc hắn đến hiện trường cho đến khi thú triều rút đi! Còn chưa tới 3 phút!
Sức hủy diệt này! Quá dữ dội!
Nhìn bộ dáng này, một đoạn thời gian rất dài cứ điểm sẽ không bị linh thú công kích!
Đây là lần đầu tiên hắn biết đánh trận còn có thể đánh như vậy!
Mà ngay lúc này! Trên bầu trời có một bóng đen rơi xuống!
Chính là đám người Diệp Tinh Hà và Tề Ngọc! Lâm Vũ cũng mang theo người rơi vào trên tường thành!
"Hả? Sao lại im ắng như vậy? Chẳng phải nói cứ điểm có thú triều cấp Hoàng Kim công kích sao?"
"Thú triều đâu? Đây chính là lúc để cho chúng nó nếm thử cú đấm chính nghĩa của ta!"
"Thánh kiếm trong ba lô của ta đã sớm đói khát khó nhịn rồi!"
"Tất cả tránh ra! Ta muốn bắt đầu trang bức!"
Sau đó nhóm tình nguyện viên xoa tay, vẻ mặt nóng lòng muốn thử!
Hoàng Duy bịt mũi, hai mắt trống rỗng: "Đã kết thúc rồi!
Hạ Dao: "Cú đấm chính nghĩa vừa mới giáng xuống không phân biệt địch ta! ”
Tần Thụ: "Thánh kiếm của chúng ta không có cơ hội ra tay! Ọe~"
Thỏ con: "Các ngươi hết cơ hội trang bức! Trang bức đều bị Nam Thần giành xong!"
Biểu tình trên mặt đám người Diệp Tinh Hà Tề Ngọc cứng đờ!
Vẫn còn chưa bắt đầu! Liền đã kết thúc?
Nam thần! Ngươi có cần nhanh như vậy không?
Lại nhìn màu vàng ố vàng dưới tường cùng với đám linh thú nằm trên mặt đất vẫn đang co giật!
Một luồng gió nhẹ thổi tới!
Đám người Diệp Tinh Hà: !!
Nguy hiểm!
Làm thế nào mà bọn họ có thể không biết được sức mạnh của sầu riêng hoàng kim chứ?
Lúc ở phòng đồ chơi đã từng nhuộm vàng đám mèo già kia, mùi thơm cách mấy cây số cũng có thể ngửi thấy!
Không khỏi vội vàng che mũi, nhưng vẫn bị hun ra nước mắt!
Nhưng cũng có chút người tránh không kịp!
Đỗ Nguyệt: !!
"Ọe~~ Ọe!"
[Giá trị oán khí từ Đỗ Nguyệt +1000! ]
[Giá trị oán khí từ Đỗ Nguyệt...]
Anh trai mắt kính ở một bên nóng nảy!
"Bảo bối! Ngươi muốn nôn à? Đừng cố chịu! Cứ nôn ra là tốt rồi!"
"Nào nào! Cởi mặt nạ mũ bảo hiểm ra! Nôn ra đi!"
Nói xong còn tri kỷ vỗ lưng Đỗ Nguyệt!
Đỗ Nguyệt: !!
Cởi mũ bảo hiểm ra trước mặt mọi người?
Đừng mơ!
Các ngươi đừng mơ thấy được đầu trứng muối của ta!
Giờ phút này Đỗ Nguyệt mang vẻ mặt quyết tuyệt!
"Ọe~ Ừng! Ực!
Anh trai mắt kính đang vỗ sau lưng đột nhiên cứng đờ!
Nuốt ngược?
Ngươi mẹ nó nuốt trở về sao?
Ọe ~!
Anh trai kính vừa tránh thoát một kiếp trực tiếp bị hành động này dọa cho nôn mửa!
[Giá trị oán khí từ Đỗ Nguyệt +1000! ]
Cô thật vất vả mới nhịn xuống cơn buồn nôn thì lại bị anh trai mắt kính gợi lên!
"Oẹ!"
Đỗ Nguyệt rốt cục vẫn nôn ra!
Nhưng mặc dù vậy, cô vẫn không mở mũ bảo hiểm, trực tiếp phun thẳng vào mặt nạ mũ bảo hiểm!
Kiên trì không lộ mặt!
Mũ bảo hiểm tỏ vẻ tuyệt vọng!
Cái này ... Tạo nghiệt a!
Ngươi có thể tưởng tượng! Hiện tại trong mũ bảo hiểm đến tột cùng là một bộ thủy mặc sơn hà như thế nào!
Anh trai mắt kinh đều xanh tái mặt, vẻ mặt hoảng sợ!
"A~ hiện tại chia tay còn kịp sao?"
Cô vợ nhỏ này đã không thể lấy được nữa rồi!
Ngươi như thế này khiến ta sau này làm sao dám xuống miệng! Không cách nào dùng a!
"Răng rắc!"
Đỗ Nguyệt một quyền đập vào mặt anh trai mắt kính!
Bản thể của anh trai mắt kính một lần nữa qua đời!
"Chết cũng đừng nghĩ!"
Giang Nam mang vẻ mặt vui mừng nhìn hai người!
Đánh là hôn mắng là yêu!
Nhìn hai người ân ái chưa kì?
Vừa nghĩ tới đôi này là do một tay mình thúc đẩy, Giang Nam liền có loại cảm giác thành tựu khó hiểu!
Cứ điểm đã được bảo vệ, thế cục ổn định, đám người Hoàng Duy cũng thở phào nhẹ nhõm!
Nhưng vẫn không phải là thời gian để thư giãn!
"Duy ca! Đưa người đi tìm kiếm và cứu hộ! Phía học sinh giao cho ta phụ trách!"
Hoàng Duy mang thần sắc nghiêm túc: "Vậy giao cho ngươi! Ngươi có cần gửi trực thăng đến đây không?"
"Chỉ là không có cách nào treo xuống, ngươi phải..."
Giang Nam: "Không cần! Đến lúc đó ta phát vị trí cho ngươi, ngươi phái trực thăng đến đón học sinh rút lui là được!"
Hoàng Duy ngạc nhiên: "Vậy ngươi định qua đó bằng cách nào? Thuấn di? Linh lực của ngươi không đủ dùng!"
"Còn nữa! Đừng cố gắng đi con đường thủy! Hồ Thiên Đảo! Trong hồ còn khủng khiếp hơn trên đảo!"
Giang Nam nhếch miệng cười: "Ta có cách!"
"Tinh Hà! Ngươi đợi lát nữa mang theo một nửa người, ngang qua từng hòn đảo cho ta!"
"To Con! Ngươi mang theo những người còn lại, đi cứu linh võ giả dân gian! Không nghe lời trực tiếp đánh ngất mang về!"



Bạn cần đăng nhập để bình luận