Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 370 -



Chương 370 -




Sơn Miêu nghi ngờ: "Ý hắn là gì?"
Bạch Thiên Tầm: "Đừng nói là trực tiếp đi hỏi Mark đi..."
Sơn Miêu trợn trắng mắt, phải mới lạ!
Đám người Vương Chính Dương nghe được động tĩnh cũng tỉnh lại, vẻ mặt hưng phấn!
Thế nào cũng không nghĩ tới Giang Nam vừa đến nơi này đã tìm được manh mối!
Hiệu suất này cũng quá đáng sợ rồi!
"Sắp phải hành động sao?"
......
Giờ này khắc này, Giang Nam một thân hắc y, một đường thuấn di thẳng đến điểm dừng chân của Rofi!
Căn bản không ai có thể phát hiện hành tung của Giang Nam!
Đây là một khách sạn sáu tầng hơi rách nát, bộ định vị cho thấy Rofi đang ở đây.
Giang Nam cũng không chắc chắn hắn đang ở trong phòng nào!
Chỉ có thể di chuyển đến tầng cao nhất của khách sạn!
Mở một cái không gian trùng động ở trên nóc nhà, đem đầu thò đầu xuống.
"Hả? Không ai cả?"
Vì thế thuấn di vào phòng, lại mở một cái trùng động không gian trên sàn nhà!
Thò đầu xuống!
Chỉ thấy chiếc giường trải khăn đen nhánh, bốn người chiến đấu kịch liệt!
Tiếng "kêu thảm thiết" không dứt bên tai!
Trời đất rung động! Hắc Long xuống biển!
Chân giường phát ra tiếng kẽo kẹt.
Giang Nam trừng mắt: "Oh shjt!"
Vội vàng rụt đầu lại!
Má ới!
Mình vừa nhìn thấy cái gì a!
Hình ảnh kia không thể xua khỏi đầu được!
Mãnh liệt tới vậy sao?
Cực hạn một chọi ba?
Vội vàng đổi phòng thăm dò!
Phòng 305, mấy đàn em của gia tộc Rofi uống say như chết!
"White! Con mẹ nó cạn ly!"
White mơ mơ màng màng nâng ly rượu lên, ngửa đầu uống!
Trọng điểm không nằm ở chỗ hắn ngửa đầu!
Vấn đề là hắn nhìn thấy một cái đầu cứ như vậy mọc ra giữa trần nhà!
"Phụt!"
Một ngụm whisky đều phụt ra hết!
Phun vào ngay mặt người anh em đối diện!
"Mother fucker! White! Ai lại đi phun hết rượu ra như ngươi hả!"
White hoảng sợ, chỉ vào trần nhà: "Ma! Có ma!"
"Ma cái đầu ngươi!"
[Giá trị oán khí từ Rofi. White +1000! ]
Người anh em kia lau mặt quay đầu lại nhìn, kết quả chỉ có trần nhà, làm gì có con ma nào?
"Ma cái rắm nhà ngươi! Ngươi uống nhiều rồi phải không?"
White dụi mắt và chắc chắn rằng mọi thứ vẫn như bình thường!
Vẻ mặt không khỏi nghi hoặc, nhưng vừa rồi...
Chẳng lẽ mình thật sự uống quá nhiều rồi sao?
Giang Nam nằm trên sàn nhà trên vỗ vỗ trái tim nhỏ bé của mình!
Con mẹ nó!
Tìm hơn 20 phòng, máy nghe lén đều dùng gần hết!
Sao vẫn chưa tìm được phòng của Rofi. Carpen?
Giang Nam lại duỗi đầu một lần, rốt cục tìm được chính chủ!
Chỉ thấy đem đầu từ trên trần nhà thò ra!
Lúc này Rofi. Carpon đang an ổn nằm ngủ trên giường, như thường lệ đặt một cái máy nghe lén.
Giang Nam vừa định rời đi, lại nhìn thấy một cái rương mật mã chống cháy nổ cao hơn một mét ở bên giường Rofi. Carpen!
Còng vào cổ tay mình!
Đôi mắt của Giang Nam sáng lên!
Bảo bối gì đâu? Ngay cả đi ngủ cũng không rời?
Không khỏi rụt đầu lại, nhắm vào vị trí, lần nữa mở không gian trùng động ra!
Không gian trùng động mở ra bên trong rương mật mã, liếm môi, thò bàn tay ra tội ác mò mẫm một trận!
"À~ cái thứ gì đây! Nặng tới như vậy?"
Móc ra, một màu vàng kim rực rỡ!
Con mẹ nó!
Một khối vàng lớn cỡ cục gạch?
Một khối này tầm 50 kg!
Cả cái rương này đều là vàng sao?
Vẻ mặt Giang Nam hưng phấn, giờ phút này biểu tình đã biến thành:
($﹃$)
Nước miếng đều đã chảy ra!
Làm gì còn quản được nhiều như vậy? Vừa lên liền điên cuồng bới móc một trận!
Viên gạch vàng khổng lồ này thật sự quá hiếm lạ a!
Ta không kiểm soát được bản thân mình!
Tổng cộng lấy ra được 20 viên gạch vàng, Giang Nam vui vẻ tới điên rồi!
Một khói 50 kg! 20 khối chính là 1000 kg!
Nhiêu đây đổi ra được bao nhiêu tiền đây?
Đáng thương cho Rofi, vì ta mà đặc biệt từ ngàn dặm xa xôi mang nhiều vàng như vậy tới nơi này!
Ân tình này! Không cách nào nói nên lời!
Trượng nghĩa!
Để biểu đạt lòng biết ơn của mình, Giang Nam cố ý lấy ra 20 viên gạch lớn từ không gian dị độ của mình nhét lại trong rương!
Giang Nam lại sợ lộ tẩy, dù sao tỷ trọng của hoàng kim so với gạch nặng hơn nhiều!
Cố ý thuấn di đến ngoại thành tìm tám chín trăm cân đá!
Dùng trùng động không gian nén vào hắc châu, rồi đặt vào trong rương mật mã chống cháy nổ!
Trọng lượng tương đương!
Giang Nam vừa muốn rời đi!
Rofi. Carpen xoay người một cái, Giang Nam lại phát hiện trên cổ tay kia của hắn cũng còng với một cái rương nhỏ tinh xảo!
Giang Nam thở dài một tiếng: "Chậc! Người anh em! Sao ngươi lại không để cho ta trở về thế này chứ? ”
"Ngươi cũng quá hiếu khách a!"
Nửa tiếng sau!
Giang Nam mặt đầy tóa sáng trở về nhà an toàn!
Bạch Thiên Tầm mở to mắt: "Nam thần, ngươi đi đâu vậy? ”
Giang Nam lấy đài phát âm từ trong không gian dị độ, cười hắc hắc nói: "Chạy một chuyến đến khách sạn của đám người Rofi, đặt chút máy nghe lén ở đó!"
Mọi người trong căn cứ đều choáng váng!
Không phải chứ?
Chỉ trong một bữa cơm, đều đã an bào máy nghe lén vào sào huyệt người ta?
Ngươi có cần phải khoa trương tới như vậy hay không?
Dị năng hệ không gian cũng thật sự quá tiện đi!
Như vậy có thể theo dõi động thái của đám người Rofi!



Bạn cần đăng nhập để bình luận