Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 95 - Bảo Vệ Sự Trong Sạch Của Bản Thân



Chương 95 - Bảo Vệ Sự Trong Sạch Của Bản Thân




Giang Nam mở to hai mắt, thân thể cứng đờ!
Cái gì... Cái gì vậy?
Sống cùng nhau?
Sống với hai mỹ nhân?
Hạnh phúc đến quá nhanh ~ giống như một cơn lốc xoáy?
"Chuyện này... Chuyện này không tốt lắm!"
Chung Ánh Tuyết càng đỏ mặt: "Không... Không phải như ngươi nghĩ đâu!"
"Phòng trong nhà còn nhiều, ngươi ở dưới lầu! Hai chúng ta sống trên lầu!"
"Hơn nữa học kỳ sau ngươi cũng đến Linh Võ Tùng Giang, nhà thuê cách trường học quá xa, đi học cũng không tiện!"
"Hơn nữa chúng ta còn phải tổ đội, ngươi vẫn nên tới đây thì tốt hơn!"
Giang Nam rơi vào trầm tư.
Cô giải thích rõ ràng thông suốt! Thật sự rất muốn Giang Nam chuyển tới đây!
Chung Ánh Tuyết nhẹ nhàng nắm chặt tay Giang Nam: "Nhiều năm như vậy... Ngươi cũng nên có một mái nhà!"
Giang Nam nghe, mũi đột nhiên chua xót.
Nhà sao?
Đối với hắn từ nhỏ đã lớn lên ở cô nhi viện trưởng mà nói, từ nhà này quá xa xôi.
Cho dù là ra khỏi cô nhi viện, cũng tự mình thuê phòng ở.
Mà bây giờ, mình sẽ có nhà sao?
Lập tức cười nói: "Được! Ta sẽ chuyển qua! Nhưng ta không có tiền để trả tiền thuê nhà!"
Chung Ánh Tuyết liếc Giang Nam một cái: "Ngươi đúng là tiểu quỷ!"
Taxi một đừng đi đến khu biệt thự!
Biệt thự hai tầng, ban công ngoài trời, cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, còn có hồ bơi riêng?
Quả thực vô cùng xa hoa!
Sắp xếp cho Hạ Dao, Chung Ánh Tuyết cũng nằm trên giường.
Giang Nam đang chuẩn bị rời đi, lại bị Chung Ánh Tuyết một tay giữ chặt quần áo.
Dưới ánh trăng chiếu rọi, khuôn mặt xinh đẹp của cô càng lúc càng đỏ ừng!
"Tiểu Nam... Đã trễ như vậy rồi, đừng đi, ở lại đây đi!"
Giang Nam nuốt nước bọt?
Liền... Liền muốn ta ở lại?
"Vậy... Được rồi!"
Nói xong liền ngồi trên giường, chen chúc Chung Ánh Tuyết nói: "Tiểu Tuyết, nghươi sang bên kia! Để lại cho ta một chỗ để nằm a!"
Chung Ánh Tuyết mở to hai mắt, mặt đều đỏ như máu!
Một chân đạp vào mông Giang Nam, trực tiếp đá hắn hắn xuống giường!
"Nghĩ cái gì vậy! Phòng của ngươi ở dưới nhà!"
[Giá trị oán khí từ Chung Ánh Tuyết +999!]
Giang Nam: ???
Thật xấu hổ!
Cười hắc hắc với cô: "À!"
Xuống tầng dưới và tìm thấy phòng của mình.
Một giường lớn, tủ quần áo, bàn làm việc và máy tính, được trang bị rất ấm áp!
Một bức ảnh cũ cũng được đặt trên bàn cạnh giường ngủ.
Đã có chút ố vàng...
Trong ảnh, Giang Nam bảy tám tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa dính đầy bùn.
Trong tay cầm một cây gậy gỗ, buộc áo choàng làm bằng khăn trải giường màu đỏ, vẻ mặt xán lạn!
Trên sống mũi còn dán một miếng băng dán cá nhân!
Bên cạnh hắn, Chung Ánh Tuyết một thân váy hoa yên lặng đứng ở bên cạnh, cười xán lạn...
Trên đầu có một vòng hoa, đó là do Giang Nam kết cho cô!
Đây là hình chụp chung của hai người khi còn trong trại trẻ mồ côi.
Chỉ có một tấm như vậy!
Lúc Chung Ánh Tuyết bị Chung gia dẫn đi, cái gì cũng không mang theo, chỉ mang theo mỗi tấm ảnh này...
Không nghĩ tới nhiều năm trôi qua như vậy, cô vẫn còn giữ lại!
Khẽ vuốt ve ảnh chụp, hốc mắt Giang Nam hơi ướt át.
Lẩm bẩm nói: "Ta... Cuối cùng cũng có nhà rồi sao?"
Giang Nam bên này đang cảm khái!
Vừa nghe trên lầu "cạch" một tiếng, Giang Nam trợn trắng mắt!
Có thể yên tĩnh được một lát hay không?
Một đường đi tới phòng Hạ Dao.
Chỉ thấy cô cũng không biết tại sao, mơ mơ màng màng cởi quần áo của mình ra!
Chỉ còn lại một chiếc quần ngắn và áo lót nhỏ.
Giờ phút này một nửa cơ thể rơi xuống khỏi giường, nửa người dưới vẫn còn ở trên giường!
Tư thế kia, có thể nói là tương đối câu dẫn!
"A... Tuyết Tuyết! Ngươi đừng vậy mà!"
"Ai hắc hắc ~"
"Đừng ngại ngùng! Lại đây! Bảo bối ngoan ~"
Giang Nam: ???
Mẹ kiếp!
Cô gái này!
Chính xác thì ngươi đang mơ thấy gì hả!
Ngươi có cần phải lộ liễu như vậy không?
Ngươi cho rằng ở trong mộng là có thể không kiêng nể gì sao?
Ừm! Đúng vậy!
Ngươi có thể!
Giờ này khắc này, Giang Nam thật sự rất muốn ghi lại những lời nói mớ của Hạ Dao làm chứng cứ!
Chỉ tiếc cảm giác chính nghĩa trong lòng ngăn cản hắn!
Thật vất vả một phen mới ôm Hạ Dao trở lại giường.
Vừa muốn rời đi!
Kết quả Hạ Dao kéo Giang Nam ngã xuống giường!
Cả người giống như con bạch tuộc quấn tới, gắt gao dán lên người Giang Nam.
"Hắc hắc! Tiểu Tuyết! Ngươi muốn chạy đi đâu?"
Nói xong cả người đều dán lên, dùng khuôn mặt xinh đẹp của mình cọ xát mặt Giang Nam!
Dùng sức lớn đến mức, đều khiến cho mặt hắn biến dạng!
Giống như ôm búp bê lớn cọ xát vậy.
Cọ mặt?
Có chuyện gì vậy? Chó cũng có sở thích này sao?
Giang Nam: !!!
Hạ Dao!
Ngươi thực sự không phải đang giả vờ ngủ đó chứ?
Chính là vì nhân cơ hội chiếm tiện nghi của ta?
"Thôi nào! Hôn! Moah....mua!"
(* 3 *)
Mắt thấy Hạ Dao bĩu môi hôn tới!
Giang Nam mang theo vẻ mặt hoảng sợ!
Không, ta không thể!
Không chịu được!
Thật sự không chịu đừng nổi!
Lại tiếp tục ở đây sẽ xảy ra chuyện!
Một phát thuấn di trực tiếp thoát khỏi ma trảo của Hạ Dao!
Kết quả liền thấy cô đối mặt với gối đầu, điên cuồng gặm nhắm!
Giang Nam rùng mình một cái.
Cũng may bảo vệ được sự trong sạch của bản thân.



Bạn cần đăng nhập để bình luận