Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 227 -



Chương 227 -




Giang Nam trừng mắt: "Chậc! Sao ngươi dám nói chuyện với cha ngươi như thế chứ?"
Chu Lai Phúc cắn răng: "Con mẹ nóa!"
Mang theo búa tạ sắp đập tới phía Giang Nam!
Tô Hà: "Chết cho ta!"
Chu Lai Phúc: ...
Mình xem như bị người phụ nữ điên này triệt để quấn lấy!
Một lần nữa nhìn lại Giang Nam!
Hắn đang đứng trên tảng đá nhìn với vẻ mặt hưng phấn!
Mẹ kiếp?
Tại sao hắn ta không chạy chứ?
Cơ hội tuyệt vời như vậy, tại sao hắn không chạy chứ? Ngược lại còn đứng xem kịch?
Ngay sau đó!
Chu Lai Phúc chỉ cảm thấy trước ngực có chút ngứa ngáy.
Cúi đầu nhìn xuống!
Một bàn tay nhỏ bé tội lỗi xuyên thấu qua trùng động không gian duỗi tới!
Mở túi quần áo ra, ngón tay đã kẹp lấy tờ vé số nhăn nhúm kia!
Lại nhìn Giang Nam đứng trên tảng đá xanh, huýt sáo, làm bộ ngắm trăng...
Chu Lai Phúc nổ tung: "Mẹ kiếp! Giang Nam! Ngươi mẹ nó dám!"
Một tiếng hét lên!
Bàn tay tội lỗi kia trong nháy mắt thu hồi!
Chẳng qua vé số trong túi đã bị thuận tiện lấy đi rồi!
Giang Nam tay cầm vé số!
Nghĩa chính nghiêm từ: "Có gì mà không dám chứ?"
"Lá gan ngươi cũng lớn lắm!"
"Gọi một tiếng ba ba nào! Hiện tại còn chưa muộn!"
Chạy?
Nói đùa gì!
Ăn anh đào nhỏ may mắn mới giúp ngươi thắng giải!
Thứ này chắc chắn là của ta!
Ta lấy vé số, ngươi đội nồi!
Ừm! Cũng không có gì sai!
Chu Lai Phúc thiếu chút nữa tức giận nổ tung tại chỗ!
Trách không được lại không chạy!
Thì ra nhớ thương vé số của lão tử sao?
Đôi mắt đỏ hoe nói: "Ngươi trả lại tiền mồ hôi nước mắt của ta!"
Mẹ kiếp!
Tức phụ cho ta đổ vỏ! Sinh con trai da đen!
Lần này tức phụ không còn nữa!
Vé số cũng biến mất?
Gà con bị bóp nát! Thảm không đành lòng nhìn thẳng!
Còn có một người phụ nữ điên muốn mạng lão tử?
Trời ơi!
Ngươi đang chơi lão tử sao?
Sao lại xui xẻo như vậy chứ?
Chỉ cần trì hoãn một lúc như vậy!
Mũi tên nước Tô Hà bắn tới liền đâm ra ba lỗ thủng trên người Chu Lai Phúc!
Đau đến nhếch miệng!
"Chị gái y tá cố lên! Đâm hắn chết hắn!"
Tô Hà lạnh lùng nói, "Còn cần ngươi nói? Xử lý hắn rồi ta giải quyết ngươi!"
Giang Nam bĩu môi!
Ngươi sợ là đang mơ!
Lấy cái rắm gì để giải quyết?
Lão tử hiện tại thành tâm muốn chạy, ngươi bắt được sao?
......
Bên kia, ba người Chung Ánh Tuyết tốc độ chạy ra khỏi rừng, vậy mà như kỳ tích một người cũng không gặp được!
Đột nhiên, một hàng đèn pin chiếu sáng!
"Quân đoàn Ám Dạ Hoa Hạ! Ai? ”
Hạ Dao mắt to sáng lên: "Quân đoàn Ám Dạ! Là quân đoàn Ám Dạ sao?"
Trần Thần ngây ngốc, mắt thấy một hàm răng trắng to đang bay tới!
Vẻ mặt hoảng sợ: "Mẹ kiếp! Cái gì! Đừng nhúc nhích!"
Chung Ánh Tuyết lo lắng nói: "Chúng ta là bằng hữu Giang Nam, ta là bạn của hắn! Chúng ta đã gặp qua!"
Đoàn người Trần Thần chiếu đèn pin qua, nửa ngày không kịp phản ứng...
"Thật sao? Sao lại đen đến vậy? Cái này ... Cái này..."
Hạ Dao mang vẻ mặt lo lắng: "Trước đừng để ý đến chúng ta! Nhanh lên! Đi cứu Tiểu Nam! Tiểu Nam bị một cường giả cấp Hoàng Kim đội mũ ngư dân bắt đi!"
Thần sắc Trần Thần ngưng tụ: "Chu Lai Phúc? Quả nhiên!"
"Các ngươi yên tâm! Đại úy Sơn Miêu đã qua đó rồi! Nam Thần sẽ ổn thôi!"
"Các ngươi bình tĩnh! Đi xuống núi với chúng ta trước!"
"Người trong núi, cơ bản đã bị bắt hết rồi!"
Đám người Chung Ánh Tuyết xuống núi rồi mới phát hiện!
Một đống xe chống đạn dưới chân núi đã bao vây Bắc Sơn!
Ánh sáng của tất cả các loại đèn pin rọi vào trên núi!
Hướng của nhà máy bỏ hoang càng dấy lên ngọn lửa ngút trời!
Chung Ánh Tuyết nghi hoặc nói: "Các ngươi đây là..."
Trần Thần nhếch miệng cười: "Vừa mới chấp hành xong nhiệm vụ trở về, đến trễ một chút!'
"Lần này! Cả thế giới sẽ được nhìn thấy phong mang của Ám Dạ!"
"Giơ kiếm cho toàn thế giới thấy! Ai động đến bảo bối của chúng ta! Đều sẽ chết!"
Giờ khắc này Chung Ánh Tuyết mới phát hiện!
Hiện tại thành viên quân đoàn Ám Dạ! Đôi mắt của mọi người đều vô cùng mệt mỏi!
Không ai biết...
Trong những ngày này!
Đám người Ám Dạ đã làm cái gì!
"Oanh!"
Giờ phút này trong núi vang lên tiếng động trời lớn!
Khiến mọi người đều hướng mắt nhìn!
Trong mắt Chung Ánh Tuyết tất cả đều là lo lắng.
Chính là tiếng búa đập đất!
Giờ phút này, Tô Hà cùng Chu Lai Phúc chém giết khó phân thắng bại!
Nguyên bản thực lực của hắn phải ở trên Tô Hà!
Thế nhưng xui xẻo cứ lần lượt phát huy!
Mỗi chiêu tung ra đều không thuận lợi!
Thế là bị Tô Hà chiếm thế thượng phong.
Mà Giang Nam ở một bên nhìn phải gọi là say sưa, còn cắn hạt dưa!
Ngay sau đó!
Một bóng đen lao ra khỏi một góc của khu rừng!
Người đến quá nhanh!
Tô Hà cả người nổi da gà, vừa định quay đầu lại!
Nhưng một cú đấm đập tới!
Thậm chí đánh ra gió bạo!
Toàn bộ cơ thể của cô hoàn toàn nổ tung! Sụp đổ thành bông tuyết đầy trời!
Chu Lai Phúc mở to hai mắt!
Mẹ kiếp!
Tô Hà thế nhưng bị một quyền đánh bạo?
Nhìn kỹ! Người đến không phải là người khác, đó chính là Sơn Miêu!



Bạn cần đăng nhập để bình luận