Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 1114 -



Chương 1114 -




Không đợi hai người nói xong, Giang Nam liền thuấn di trở về phòng Hạ Dao!
Ngô Lương ngơ ngác nói: "Vừa rồi trên đầu Nam ca có phải hay không..."
Hùng Nhị vò đầu: "Mọc rễ cỏ?"
Trong phòng Hạ Dao, Giang Nam ngồi trên giường mang vẻ mặt trầm tư!
Chuyện này kỳ quái!
Chẳng lẽ mũ tha thứ không có tác dụng phụ?
Không đúng nha! Với tính tình hẹp hòi của hệ thống kia, giải khuyến khích sao có thể không có tác dụng phụ chứ?
Nhưng mà Hạ Dao lại ngơ ngác nhìn Giang Nam!
Chỉ thấy trên đỉnh đầu Giang Nam vậy mà mọc ra một ngọn cỏ nhỏ xanh biếc!
Hơn nữa nương theo Giang Nam trầm tư, ngọn cỏ nhỏ kia còn đang không ngừng sinh trưởng!
Hạ Dao hoảng sợ, đỉnh đầu người sao lại mọc cỏ được chứ?
Nhưng mà giờ khắc này trong lòng Hạ Dao lại sinh ra một cỗ rung động muốn nhổ cỏ đi!
Tựa như trên mặt có mụn trứng cá, đặc biệt muốn nặn ra!
Vì thế liền bắt đầu nhổ cỏ trên đỉnh đầu Giang Nam!
Giang Nam vội vàng ôm đỉnh đầu, vẻ mặt hoảng sợ nhìn cỏ trong tay Hạ Dao!
Cái quái gì vậy?
Cỏ này nhổ từ trên đầu ta xuống sao? Xanh như vậy?
Đầu lão tử mọc cỏ?
Mẹ nó!
Vội vàng mở một cái trùng động không gian kiểm tra đỉnh đầu!
Nhưng Hạ Dao lại bĩu môi, trong mắt tràn đầy tức giận, nhấc chân đạp Giang Nam xuống giường!
Giang Nam:???
Hạ Dao: Tức chết đi được!
"Ngươi nói ngươi có sai hay không?"
Giang Nam: ?????????
"Ta làm sao mà..."
Hạ Dao chống nạnh, nghiến răng nghiến lợi!
"Hơn nửa đêm đánh thức ta, không biết ta có chứng tức giận khi rời giường sao?"
"Phi! Một chút cũng không biết đau lòng người ta! Tra Nam!"
[Giá trị oán khí từ Hạ Dao +1000!]
Giang Nam bối rối, cái gì gọi là trở mặt nhanh hơn so với lật sách!
Hạ Dao trừng mắt: "Lúc trước ở trung tâm thương mại còn dám xưng là ba ba của ta? Còn không mua dâu tây cho ta ăn? Còn cắn tay ta? Tức chết ta rồi!"
"Đúng rồi! Ngươi còn dám đeo nhẫn cho ta, bắt ta dựng thẳng ngón giữa cả ngày! Ta cắn chết ngươi!"
Nói xong tiến lên đẩy Giang Nam ngã xuống đất, cắn lỗ tai của hắn!
Giang Nam giãy dụa một trận!
"Ai ai ai! Đau quá!"
Hạ Dao tức giận nói: "Ngươi còn làm cho ta biến thành Barbie king kong, bán quần lót ra màu cho ta, a a a!"
Nói xong vung nắm đấm về phía mặt Giang Nam!
Giang Nam bị dọa vội vàng lấy tay đỡ lại!
Nhưng mà động tác của Hạ Dao lại cứng đờ, tựa hồ là có chút đau lòng, không khỏi kéo gối đầu qua, nện mạnh ở trên người Giang Nam một trận!
"Đánh ngươi! Đánh chết ngươi a!"
[Giá trị oán khí từ Hạ Dao +1000!]
[Giá trị oán khí từ...]
Giang Nam đều ngây người!
Cái quỷ gì vậy!
Nợ cũ từ trăm năm trước thế nào đều lật ra lại?
Chẳng phải mới trước đó còn yên ổn sao?
Chuyện này sao lại...
Giang Nam liền thuấn di một cái chạy trối chết, vẻ mặt đầy tủi thân!
Không khỏi chạy đến phòng Chung Ánh Tuyết tìm an ủi, lặng lẽ mở cửa!
Vừa mới bước vào trong!
[Giá trị oán khí từ Chung Ánh Tuyết +1000!]
"Đi ra ngoài!"
Giang Nam:???
Tuyết Tuyết? Ta..."
Chung Ánh Tuyết bĩu môi: "Ngươi nói ngươi có sai hay không?"
Giang Nam giật mình, sao Tuyết Tuyết cũng nói câu này?
"Ta... Ta sai rồi?"
Ánh mắt Chung Ánh Tuyết ẩn chứa giận dữ: "Sai chỗ nào?"
Giang Nam che mặt: "Chỗ nào ta cũng sai!"
[Giá trị oán khí từ Chung Ánh Tuyết +1000!]
Chung Ánh Tuyết: "Hừ hừ ~ Ngươi không sai, ta mới là người sai! Vừa lòng ngươi chưa? Hiện tại ta rất tức giận!"
Giang Nam đều sắp điên rồi: "Tuyết Tuyết, dù sao thì ngươi cũng phải cho ta biết lý do khiến ngươi tức giận chứ?"
Chung Ánh Tuyết chống nạnh: "Nói đi! Tại sao lại bước chân trái vào phòng trước?"
Giang Nam há hốc mồm!
Ta làm Tuyết Tuyết tức giận vì bước chân trái vào phòng trước?
Ta con mẹ nó...
Chung Ánh Tuyết nghiến răng: "Sao tiếng hô hấp của ngươi lại lớn như vậy chứ? Ngươi còn nói ngươi không sai?"
Giang Nam hoảng sợ: "Ta thở cũng không được sao?"
[Giá trị oán khí từ Chung Ánh Tuyết +1000!]
Chỉ thấy cô quay mặt lại cuộn tròn mình trong chăn, dáng vẻ bực bội!
Giang Nam ngơ ngác rời khỏi phòng!
Chết tiệt!
Ta rốt cuộc đã làm sai cái gì a?
Bị quở trách vì bước chân trái vào phòng trước?
Chuyện này so với Không Phục Chơi Ta của Ngô Lương còn có uy lực hơn!
Đây là tác dụng phụ của mũ tha thứ sao?
Làm bất cứ chuyện gì trong một giờ đều sẽ được tha thứ?
Sau đó làm gì cũng sẽ khiến người ta tức giận?
Cũng không đúng a!
Lúc trước chẳng phải còn rất tốt sao? Còn nói không rời khỏi thế giới của nhau!
Giang Nam sững sờ!
Là bởi vì nhổ đống cỏ kia?
Không nhổ cỏ thì không sao?
Giờ phút này Giang Nam sao còn dám mò mẫm đi dạo ở bên ngoài?
Nói không chừng lát nữa lại bởi vì tiếng thở lớn mà bị tất cả mọi người trong doanh địa vây đánh a!
Giang Nam thuấn di trở về phòng, vẻ mặt khẩn trương ngồi trước gương!
Gắt gao nhìn chằm chằm đỉnh đầu của mình rồi canh thời gian!
30 phút sau!
Một cây cỏ xanh biếc mới lại từ đỉnh đầu Giang Nam mọc ra!
Lúc này Giang Nam mới thở phào nhẹ nhõm!
Quả nhiên!
Thời gian tác dụng phụ chưa qua, cỏ bị nhổ cũng mọc ra!
Hơn nữa nương theo thời gian Giang Nam tự hỏi không ngừng sinh trưởng, cứ như vậy trên đầu của mình chẳng phải sẽ thành một mảnh thảo nguyên?
Để nghiệm chứng có phải vì nhổ cỏ hay không!
Giang Nam lấy hết can đảm lần nữa thuấn di đi vào phòng Hạ Dao!
Đã thấy ánh mắt Hạ Dao hồng hồng, trên gối đầu ướt một mảnh, trên mặt còn có nước mắt chưa khô, hiển nhiên vừa mới khóc xong!
Vừa thấy Giang Nam xuất hiện trong phòng thì lại nức nở, càng không ngừng lấy mu bàn tay lau nước mắt, vẻ mặt tự trách!
"Ô ô ~ Ta có lỗi với Tiểu Nam! Vừa rồi là ta cố tình gây sự! Ngươi tha thứ cho ta được không?"
"Ta không nên đánh ngươi, vừa rồi không biết xảy ra chuyện gì, ta lại rất tức giận!"
Nhìn Hạ Dao khóc thương tâm, Giang Nam ho nhẹ!
"Vậy ngươi hôn đi..."
Hạ Dao nhào tới, liền chụt một cái vào má Giang Nam!
Nằm trong lòng Giang Nam nức nở không ngừng, vẻ mặt Giang Nam tan chảy!
Đáng giận!
Đại Lang Diệt đáng yêu như vậy! Đương nhiên là lựa chọn tha thứ cho cô!
Nhưng trong lòng cũng có sự hiểu biết đại khái về tác dụng phụ của mũ tha thứ!
Một giờ tha thứ trôi qua, trên đầu mọc cỏ!
Chỉ cần không nhổ cỏ xuống thì không sao!
Nhưng không có cỏ! Vậy thì thật xong rồi!
Trong lúc đỉnh đầu không có cỏ, làm chuyện gì cũng sẽ khiến người ta tức giận?
Vậy chỉ cần bảo vệ tốt thảo nguyên xanh tươi trên đỉnh đầu mình, chẳng phải là có thể bình an vô sự sao?
Trong nháy mắt, sắc mặt Giang Nam liền gợi lên độ cong tà mị!
Nhiều ý nghĩ thành thục nảy sinh trong đầu, phát ra tiếng cười xấu xa!
Hạ Dao dụi mắt: "Ai? Tiểu Nam, sao đỉnh đầu ngươi lại mọc cỏ? Mùa xuân đến rồi, ngươi sắp nảy mầm rồi sao?"
Nói xong liền lấy tay muốn nhổ!
Giang Nam bị dọa thuấn di cách Hạ Dao mười mét, ôm đầu, vẻ mặt hoảng sợ!
"Nảy mầm! Đừng hái! Sẽ xảy ra tai nạn chết người!"
Hạ Dao mang vẻ mặt khát vọng: "Thật muốn bắt được ngươi nha!"
Giang Nam kích động rùng mình một cái!
Người nhìn thấy cỏ sẽ nhịn không được muốn nhổ cỏ cho mình?
Thế này cũng quá khó khăn đi?
Mũ tha thứ quả nhiên không phải thứ đồ tốt gì!



Bạn cần đăng nhập để bình luận