Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 1378:

Chương 1378:
Nhìn Báo ca nằm trên mặt đất, mặt sưng phù giống như World Cup, đám người Martin trầm mặc!
Đúng lúc này, Tiểu Hắc xoa xoa bàn tay nhỏ bé tiến lên!
"Gugua Lagua Gugua Lagua He ~ Poo. Labrazar, xin được chỉ giáo!"
Giờ khắc này, mặt đám người Martin đều đen lại!
Vừa nghe cái tên này cũng không phải dễ chọc, phỏng chừng cùng loại với Đại Hắc a!
Hơn nữa còn phách lối tới bùng nổ!
Lúc nói ra tên mình còn kìm lòng không đậu phỉ nhổ một ngụm để vũ nhục chúng ta!
Con hàng này so với Đại Hắc còn mạnh hơn sao?
Trong cuộc tranh tài vả mặt vừa rồi đã thua liền hai trận rồi!
Ba trận còn lại phải thắng hoàn toàn mới có thể kết thúc học viện Tiên phong!
Mấu chốt là bên mình còn có Ivy, cô ta cũng đều đi theo địch, chút phần thắng đều không có a!
Giờ phút này đám người anh trai cơ bắp nhìn Tiểu Hắc cũng thấy sợ hãi, ai nếu lên, trước không nói có thể thắng hay không!
Khẳng định không tránh được một phen huyết chiến, sợ là cũng sẽ biến thành Báo ca thứ hai a!
Martin hít sâu một hơi: "Coi như các ngươi thắng! Chúng ta bỏ cuộc!"
Đúng lúc này, chỉ thấy Charles nằm trên mặt đất đột ngột mở to mắt, tựa như lò xo đồng dạng nhảy dựng lên!
Vẻ mặt dữ tợn nhìn về phía Giang Nam!
"A ~ Ngươi thích sạch sẽ như thế? Sao lúc ngươi ngồi ghế không thả rắm để phủi bụi luôn đi?"
"Đừng lề mề! Mau đánh ta!"
Giang Nam:...
"Người anh em! Đi khôi phục đi!"
Charles trừng mắt: "Ngươi dài dòng gì ta nghe không rõ? Còn muốn tát ta hay không?"
"Bảo ngươi đánh ngươi liền đánh! Ngươi đừng có không biết điều! Ta..."
Lời còn chưa dứt, Martin đấm một cái vào mặt Charles!
"Ầm!"
Một tiếng nổ lớn, Charles bay ra khỏi phòng huấn luyện thể lực lần thứ ba, bất tỉnh!
Tiểu Hắc ở một bên ôm chặt hai quyền, vẻ mặt xanh gầy!
Đáng giận!
Đại ca được đánh đã nghiên, mà mình thì không được ra tay, sớm biết vừa rồi mình lên trước là tốt rồi!
Từ khi đến học viện Tiên Phong, bàn tay này cũng chưa từng được đánh sảng khoái a!
Giang Nam cười ôm bả vai Tiểu Hắc.
"Đừng gấp, không phải còn có trận tiếp theo sao? Sẽ tới lúc để ngươi phát huy!"
Nói xong lại liếc mắt tới đám người Tom!
Đám người Tom Danny đều nuốt nước miếng, trong lòng không yên!
Giờ khắc này, đám người Martin cùng anh trai tóc vuốt ngược đều đỏ cả mắt!
"Lên đi, đừng sợ! Quên mất lời thề tối hôm qua chúng ta cùng nhau phát ra sao? Quên ước định chân thành kia rồi sao?"
Kết quả trận đấu không quan trọng, chỉ cần vả được mặt Giang Nam, khiến cho mặt hắn sưng phù chúng ta sẽ không thua!
Dấu bàn tay trên mặt chính là huân chương vinh quang của chúng ta!
Tom nhìn vẻ mặt khiêu khích của Giang Nam, nắm đấm bóp tới mức vang ken két!
Quay đầu nhìn về phía học viên bên mình!
Khuôn mặt Danny vàng như nến, gò má gầy gò, sắc mặt tràn đầy hoảng sợ!
"Không... không được a, ta đánh không lại Nam Thần, tên họ Tiêu kia ta cũng không đối phó được a!"
Ngày hôm qua, Danny cảm thấy cả người mình trống rỗng!
Shirley: "Ta là con gái, ta không muốn bị người ta tát!"
Anh trai thiểm điện trán đổ mồ hôi: "Nam... Nam Thần coi như thôi đi, ta không muốn giống như Charles, biến thành thứ mất não!"
Giờ khắc này, mấy người nhao nhao từ chối, Tom mặt đều đen!
Lúc các ngươi vừa tới, cỗ nhiệt huyết bừng bừng kia đâu?
Hiện tại như thế nào đều trở nên nhát gan như vậy?
Đúng lúc này, chỉ thấy Sean chậm rãi khép sách lại, vẻ mặt lạnh nhạt!
"Liền giao cho ta đi, kỳ thật chỉ cần cướp được lượt ra tay đầu tiên, cái tát này liền có thể tát ra ngoài!"
"Có thể thắng được bao búa kéo là được, tỷ lệ 50%, nhìn như khó giải, thực tế không phải!"
"Căn cứ phân tích của ta, ta có mười phần nắm chắc thắng được lượt ra tay trước! Vả được mặt Giang Nam!"
Ánh mắt Tom sáng rực: "Ồ? Nói thế nào?"
Khóe miệng Sean nhếch lên một nụ cười khẽ!
"Có rất nhiều yếu tố quyết định một người ra búa, kéo, hay bao!"
"Nhân tố môi trường lúc đó, hoạt động tâm lý của đương sự, tần suất hô hấp, nhịp tim ánh mắt, góc độ lưng, biểu cảm trên mặt..."
"Ta liệt kê ra 120 hạng nhân tố ảnh hưởng, chỉ cần trong nháy mắt đối phương ra tay, phân tích từng cái là có thể dự đoán ra hắn muốn ra cái gì!"
"Ta gọi loại phương pháp này là 120 chỉ số phân tích dự đoán toàn phương vị, gọi tắt 120 phương pháp dự đoán khẩn cấp!"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trong sân đều ngẩn ngơ nhìn Sean!
Tom nuốt một ngụm nước bọt: "Có đáng tin hay không? Đây thật sự là điều mà con người có thể làm được?"
"Vua Dữ Liệu, vũ khí mạnh nhất của ta cũng không phải dị năng của ta, mà là não của ta!"
"Đánh nhau phải dựa vào đầu óc, không tin ngươi thử xem!"
Tom thật đúng là không tin được!
Đi lên liền bắt đầu cùng Sean chơi thử búa kéo bao, chỉ thấy Sean tập trung tinh thần nhìn chằm chằm mỗi một động tác của Tom!
Mắt chuyển động bốn phía, không buông tha từng chi tiết...
Chuyện làm cho người ta kinh hãi đã xảy ra!
Tổng cộng mười ván, Sean thắng bảy ván, ba ván còn lại cũng là kết quả hòa!
Tom bối rối, cái quái gì vậy? Thật đúng là có tác dụng!
Đám người Danny cũng sáng mắt, nhao nhao tiến lên tỷ thí với Sean, kết quả không phải Sean thắng thì là hòa!
Lúc này ngay cả đám người Triệu Đức Trụ Tiêu Chấn cũng ngồi không yên!
Loại trò chơi cổ xưa truyền thừa từ kỷ phấn trắng này, vậy mà cũng có thể phân tích ra được đường thắng chắc sao?
Giờ khắc này, cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp đều kinh ngạc!
[Con mẹ nó! Trong nháy mắt ra tay phân tích 120 hạng nhân tố ảnh hưởng, từ đó dự đoán đối thủ ra cái gì? Đây thật sự là chuyện mà con người có thể làm ra được sao?]
[Con hàng này sợ không phải là máy tính lượng tử hình người đó chứ? Có chút phục hắn nha!]
[Không phải... chỉ là một trận bao búa kéo mà thôi, các ngươi có cần nghiêm túc như vậy không? phương pháp phân tích đều dùng tới? đám người này quả thực quá khoa trương mà!]
[Vì để được vả mặt Nam Thần, cũng quá nhọc lòng đi, có được sự nghiêm túc nhiệt tình cùng tinh thần thủ lĩnh này, dùng vào trong chuyện tu luyện hẳn sẽ đắc đạo thăng thiên a?]
Thấy được sự thần kỳ của Sean, đám người Diệp Tinh Hà Mặc Điềm không khỏi bắt đầu lo lắng cho Giang Nam!
Nếu quả thật thua, Nam Thần vừa lên sẽ bị vả mặt a!
Nhưng mà Giang Nam lại không có chút hoảng hốt nào, ngươi có thể phân tích ra cái quỷ nha!
Nửa giờ may mắn vô địch của lão tử còn chưa có qua a!
Ý nguyện của Giang Thiên Tuyển ta, chính là ý trời!
Muốn thắng ta? Rõ ràng là muốn nghịch thiên!
Sean nhà ngươi giỏi lắm, mẹ nó lại còn muốn nghịch thiên?
Có chí khí!
Chỉ thấy Sean bước lên phía trước, tay trái quay lưng về phía sau, tay phải vươn ngón giữa đẩy kính, tràn đầy tự tin!
"Giang Nam! Có dám đánh một trận với ta không?"
Giang Nam cười lạnh một tiếng, sải bước tiến lên, chắp tay!
Bạn cần đăng nhập để bình luận