Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 790 -



Chương 790 -




Chỉ thấy Chung Ánh Tuyết đỏ mặt, lấy ra một cái khăn quàng cổ màu trắng từ trong túi nhỏ nhét vào trong ngực Giang Nam!
"Ta tự mình đan, không đẹp lắm, ngươi đừng ghét bỏ!"
Giang Nam ngơ ngác nhìn khăn quàng cổ trong ngực, lúc này mới chú ý tới trên ngón tay Chung Ánh Tuyết dán không ít miếng dán...
Trong nháy mắt, trái tim ấm áp như ngâm trong nước ấm.
Hạ Dao cũng cười hì hì tiến lại gần, từ trên cổ lấy ra một sợi dây chuyền răng sói!
Được mài sáng bóng, trên đó khắc dòng chữ "Giang Nam Bình An", được Hạ Dao mang vào cổ Giang Nam!
"Hì hì, đây là bùa bình an ta làm cho ngươi, ngươi phải luôn đeo biết không? Ta cũng có một cái!"
Ngô Lương nhếch miệng cười, lấy ra một thanh dao găm thép đen tinh xảo từ trong ngực đưa cho Giang Nam: "Mở lưỡi dao là có thể dùng được, không có bao nhiêu tiền, Nam ca cất đi!"
Hùng Nhị thì lấy ra một khối bảo thạch lớn màu xanh nước biển từ trong túi nhét cho Giang Nam: "Hắc hắc! Ta nhặt nó ở sông Linh Khư, đẹp mắt, cho Nam ca!"
Đây có lẽ là thứ mà Hùng Nhị cơi là quý giá nhất.
Giang Nam kinh ngạc nhìn quà trong ngực, hốc mắt đỏ hồng!
Trái tim đều muốn tan ra!
Những giọt nước mắt to bằng hạt đậu không ngừng rơi xuống!
Thì ra cảm giác được người khác quan tâm chính là thế này sao?
Thì ra có người nhà yêu thương là loại cảm giác này sao?
Đã từng, ở nhà cho thuê, đêm ăn mì gói nóng, nghe tiếng pháo của nhà người khác, Giang Nam cho rằng không bao giờ có được!
Mà bây giờ, mình lại có nhiều như vậy!
Giang Nam cảm thấy, đây chính là năm mới ấm áp nhất của mình!
Hạ Dao vội vàng giúp Giang Nam lau đi nước mắt: "Ai nha ~ sao lại khóc? Không khóc không khóc!"
Chung Ánh Tuyết chỉ lẳng lặng ôm hắn, nhẹ nhàng vỗ lưng Giang Nam!
"Ngươi không cô đơn nữa, ngươi còn có chúng ta..."
Ngô Lương gãi gãi đầu: "Ai ai! Sắp tới giờ ăn rồi! Nếu không ăn sủi cảo đều sẽ nguội..."
Giang Nam dụi dụi mắt nhếch miệng cười: "Ăn cơm thôi!"
Trên bàn cơm, đôi đũa của Giang Nam tung bay nhanh như tia chớp, mở ra trùng động không gian, điên cuồng ăn sủi cảo đã được đánh dấu!
Vớt được 11 chiếc sủi cảo có đồng tiền!
Mọi người nhìn với vẻ mặt câm nín, có cần tận tuyệt tới vậy hay không? Rốt cuộc ngươi có bao nhiêu chấp niệm đối với phát tài a!
Mà mấy cái sủi cảo bọc kim cương kia, một cái Giang Nam cũng không ăn!
Một đám người đang điên cuồng càn quét trên bàn ăn, đột nhiên điện thoại di động Giang Nam vang lên!
Dĩ nhiên là Dạ Oanh gọi điện thoại video, vội vàng nhận cuộc gọi!
Trên màn hình điện thoại di động xuất hiện một khuôn mặt nhỏ tinh xảo, một mái tóc vàng đáng yêu giống như búp bê!
Chính là Tiểu Mira!
"Giang Nam ca! Chúc mừng năm mới! Moah!"
Nói xong lại áp sát khuôn mặt nhỏ nhắn lại gần, hướng về phía màn hình hôn một cái!
Đôi mắt Giang Nam sáng lên, trái tim sắp tan thành: "Mira? Ha ha! Sao ngươi lại nhỏ lại?"
Trong màn hình, bộ dáng của Tiểu Mira chỉ mới 12 13 tuổi, mặc váy hoa nhí cười khanh khách!
"Hiện tại ta có thể tùy ý lớn nhỏ a! Giang Nam ca ca! Khi nào ngươi đến thăm ta? Mira nhớ ngươi!"
Giang Nam không ngừng cười, hận không thể lập tức xông tới!
"Năm sau chờ chúng ta xử lý xong chuyện bên này liền qua đó thăm ngươi, ngươi phải ngoan!"
Mira: "Hì hì! Vậy thì ta sẽ đợi ngươi, Mira rất ngoan!"
Điện thoại di động được chuyển cho Dạ Oanh: "Bên viện nghiên cứu quá vắng vẻ, ta liền đưa Mira về nhà ta đón tết."
Giang Nam cười hắc hắc: "Hiệu quả phục hồi rất tốt, cô ấy đã biết nói chuyện!"
Dạ Oanh: "Hừ, Mira còn có thể làm được nhiều việc, khóa học phục hồi chức năng ước chừng còn vài tháng nữa là kết thúc, đến lúc đó ngươi lại tới đón cô ấy đi!"
Giang Nam không ngừng gật đầu, cười thần bí nói: "Đến lúc đó phát quà cho ngươi!"
Dạ Oanh sửng sốt: "Quà gì?"
"Cho phép ngươi trải nghiệm cảm giác tâm hồn to lớn!"
[Giá trị oán khí từ Dạ Oanh +1000! ]
Không khỏi hung dữ nói: "Ta nhổ vào!"
Nói xong trực tiếp tắt video.
Nhìn Mira đã khôi phục rất tốt, trái tim Giang Nam cũng theo đó buông xuống.
Ăn xong bữa cơm tất niên, Hạ Dao mang vẻ mặt hưng phấn bắt đầu điên cuồng di chuyển pháo hoa từ trong phòng chứa đồ!
Bày đầy toàn bộ bãi đất trống trước biệt thự, Chung Ánh Tuyết hóa thân thành bật lửa hình người, một hơi đốt hết pháo hoa!
Đám người đứng trước biệt thự ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, từng chùm pháo hoa bay lên không trung, lập tức phát ra tiếng bùm bùm!
Pháo hoa rực rỡ phủ đầy bầu trời đêm!
Chung Ánh Tuyết: "Oa! Cũng đẹp quá rồi! Một ngày hoàn mỹ!"
Hạ Dao: "Hắc hắc! Ta đã nói là đẹp mà đúng không? Nếu có thể được nhìn từ trung tâm chùm pháo hoa hẳn sẽ càng đẹp hơn!"
Giang Nam nhếch miệng cười: "Ta có thể không hái được trăng sao trên trời cho cá ngươi! Nhưng chjuts nguyện vọng này vẫn có thể thỏa mãn các ngươi!"
"Nắm chắc!"
Nói xong ném xiềng xích hư không ra, quấn quanh eo tất cả mọi người, ở trong tiếng thét chói tai của Chung Ánh Tuyết, thuấn di một cái vọt thẳng lên cao!



Bạn cần đăng nhập để bình luận