Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 23 - Tôn Trọng Nghề Nghiệp Chúng Ta Chút Được Không?



Chương 23 - Tôn Trọng Nghề Nghiệp Chúng Ta Chút Được Không?




Giang Nam nằm trên giường lại lướt Weibo một lát.
Phát hiện fan của mình không biết lúc nào tăng lên hơn ba vạn!
Hơn nữa còn có ba fan cứng!
Một người nickname là "Thính Tuyết", không cần nghĩ cũng biết là Chung Ánh Tuyết!
Còn có cái tên "Nguyệt Dạ Cô Lang" kia. . .
Hạ Dao, nghe lời ta!
Ngươi đừng đặt mấy cái tên trung nhị* như vậy nữa được không?
(*)Trung nhị: Hội chứng bệnh tuổi dậy thị, có thể hiểu là hoang tưởng tuổi dậy thì
Còn có một người nữa chính là Streamer Hứa Nguyên kia, hắn gửi cho mình một tin nhắn riêng: "Người anh em, hôm nay sao không đi bày sạp nữa? Giếng sau sân của ngươi khô cạn rồi à?"
Giang Nam: ". . ."
Tiện tay trả lời: "Ngày mai đi, nhớ đến! Đến lúc đó ta dạy ngươi tuyệt kỹ đá sầu riêng!"
[Giá trị oán khí từ Hứa Nguyên +888!]
Hừ! Dám chơi với lão tử?
Suy nghĩ một chút, Giang Nam đổi tên weibo thành:
"Tôi Khổ Quá Mà."
Đăng bài weibo đầu tiên của mình.
[Tôi Khổ Quá Mà]
Một phút trước, từ Iphone 11 Promax
Có bản lĩnh thì nhấn xem tiếp!
.
.
.
.
.
.
Hừ ╯^╰ Coi như ngươi có bản lĩnh!
ps: Mục tiêu mới! Hạng nhất học kỳ!
Không bao lâu sau liền có một đống trả lời:
"Lãng phí cảm xúc của ta! Chủ quán không có nhân tính!"
"Mẹ nó, ta biết hắn là học sinh mà!"
"Tiểu ca ca! Hôm nay ngươi không đến sao? Mọi người nhớ ngươi!"
"Hôm nay ta lái xe 250km chỉ để đến chợ đêm Giang Nam, muốn mua một chai đại lực! Kết quả không ai đến!"
Thính Tuyết: "Tiểu Nam cố lên!"
Nguyệt Dạ Cô Lang: " ԅ(≖‿≖ԅ) Bóp thịt ngươi!"
Giang Nam cười một tiếng.
Đây là lần đầu tiên hắn thật sự dám làm chuyện mình nghĩ.
Vì bản thân, cũng là vì Chung Ánh Tuyết và Hạ Dao!
Giang Nam cất điện thoại di động, vốn dĩ đã muốn ngủ.
Nhưng ai biết được toàn bộ khu phố nổ tung!
Nửa đêm phát ra đủ loại tiếng kêu kỳ quái quỷ khóc sói gào!
Thủ phạm chính là Vượng Tài của nhà Vương đại gia!
Quả Quả nhà Chu Vũ Tình chỉ là khởi đầu cho cẩu sinh hạnh phúc của Vượng Tài mà thôi!
Xử lý xong Quả Quả, Vượng Tài ngựa không ngừng vó!
Lại đến nhà Lưu đại nương, xuống tay với một con chó tên là Lai Phúc!
Cả đêm! Không một phút nào là yên tĩnh!
Vượng Tài chạy khắp một trăm lẻ tám nhà! Chinh phục tiểu mẫu cẩu cả làng!
Kết quả sáng sớm, trước cửa nhà Vương đại gia có không ít người tới.
"Chú Vương à! Ngươi có thể quản Vượng Tài nhà ngươi sao! Cả đêm hôm qua chỉ toàn nghe được tiếng của nó rên rỉ!"
"Không phải chứ? Ba mẹ con chúng ta một đêm không ngủ. . ."
"Vượng Tài. . . Vượng Tài quá mãnh liệt!"
Một người phụ nữ đẩy đẩy nam nhân nhà mình!
"Nhìn Vượng Tài? Rồi nhìn lại mình đi! Phế vật, cũng không biết học theo nó?"
Người đàn ông: "???"
Vẻ mặt Vương đại gia cũng đều choáng váng, lại là chuyện gì đây?
Kết quả chỉ thấy Vượng Tài nhàn nhã đi dạo trong ngõ nhỏ!
Phía sau có hơn mười tiểu mẫu cẩu, lớn thì có ngao Tây Tạng, nhỏ thì có Chihuahua! Kích cỡ không đồng nhất!
Chủng loại đa dạng, làm cho mọi người mở to mắt mà nhìn!
Chỉ thấy Vượng Tài mang theo một đám chó cái đi từ nhà này sang nhà khác!
Khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười mang tính biểu tượng của sài khuyển!
Khiến cho đám chó đực kia đều tức giận, xông về phía Vượng Tài ngao ngao kêu gào!
Càng kêu đuôi Vượng Tài lại lắc càng nhiệt tình!
Cái gọi là đỉnh cao cẩu sinh, chính là như thế đi!
Giang Nam âm thầm giơ ngón tay cái lên!
Vượng Tài! Giỏi lắm!
Tác dụng của linh hẹ này mạnh mẽ khiến cho Giang Nam động tâm một trận!
Mình có nên làm một đĩa trứng xào hẹ không?
Nhìn tình hình trước mắt, Vượng Tài cũng không có biểu hiện gì dị thường!
Nhưng nhớ tới đậu nành giải độc đại lực, Giang Nam rùng mình một cái!
Vẫn nên quan sát thêm hai ngày nữa!
. . . . . .
Đến buổi tối, Giang Nam đúng giờ xuất hiện ở chợ đêm Giang Thành!
Trên tấm vải bạt quầy hàng vỉa hè ngoài 10 chai "Nông Phu Tam Quyền" ra còn có thêm một túi "Đậu nành giải độc!"
Linh hẹ thì tạm thời chưa lấy ra, quyết định làm rõ tác dụng phụ trước đã rồi lại nói sau. . .
Vừa mới mở hàng, mười chai Nông Phu Tam Quyền đã bán sạch, dược thủy đại lực đắt hàng vượt qua tưởng tượng của Giang Nam!
Hứa Nguyên tuyên truyền, lại thêm việc hắn lên hotsearch weibo, chuyện làm ăn tốt tới bùng nổ!
Không nghĩ tới chính là, gà đầu trọc Cường cùng gã mặt sẹo còn chưa hết hy vọng!
Lại tìm người tới! Lần này ngược lại không mang theo nhiều người như vậy. . .
Hai người mang theo vẻ mặt cười cười đi theo phía sau một tráng hán.
Chỉ tráng hán này mặc một chiếc áo tay ngắn màu đen! Quần jean bó sát thân dưới!
Thân cao gần tới 2 mét, hơn nữa cơ bắp giống như đao khắc rìu đục!
Làn da màu đồng, lại thêm một quả đầu đinh!
Khiến cho người ta có một loại cảm giác áp bách cực mạnh!
Hơn nữa trông độ tuổi cũng không lớn lắm.
"Hôm qua đặc biệt chạy tới đây một chuyến lại không tìm được người! Hôm nay ngươi có chắc là hắn vẫn ở đó không?"
Sẹo ca cam đoan: "Yên tâm đi Ngô thiếu! Ta đã nghe ngóng !"
Đầu trọc cười hắc hắc nói: "Ngô thiếu, lần này toàn bộ trông cậy vào ngài!"
Ngô Lương bóp bóp nắm đấm nhếch miệng cười nói: "Không cho hắn chút giáo huấn, còn tưởng rằng trong bang chúng ta không có ai!"
Đi tới sạp hàng thì sửng sốt: "Mẹ kiếp? Nam thần?"
Ngô Lương ngây ngẩn cả người!
Hắn cũng là học sinh trường Trung học Số 1 Giang Thành, làm sao lại không biết Giang Nam?
Không nghĩ tới người mà hai tiểu đệ này nói lại là Giang Nam!
Lập tức cười nhe răng.
Con mẹ nó!
Lần trước máy kiểm tra hàng tháng bị Giang Nam làm cho hỏng!
Khiến cho Ngô Lương cũng không kiểm tra được!
Nếu không làm sao đến phiên ban Linh Võ 1 hênh hoang chứ?
Vừa lúc mượn cơ hội này thể hiện uy phong với hắn!
Để cho Giang Nam biết, ai mới là lão dại của trường Số 1 Giang Thành!
Lập tức đi tới trước sạp hàng!
Giang Nam cảm giác một bóng người bao phủ, ngẩng đầu liền thấy được tổ ba người gồm Ngô Lương, Sẹo ca, đầu trọc Cường!
Trong lòng sao còn không biết bọn họ tới tìm mình để gây phiền toái chứ?
"Này! Ta là Ngô Lương ban 2, hôm nay tới tìm ngươi chính là vì. . ."
Kết quả còn chưa đợi Ngô Lương nói xong, đột nhiên truyền đến một câu.
"Mẹ kiếp! Người anh em! Bọn ta vẫn luôn chờ ngươi, ta là Trịnh Vĩ a!"
Giang Nam sửng sốt, giơ tay lên nói: "Ba người các, chờ một lát..."
Ngô Lương: "..."
Sẹo ca: "..."
Đầu trọc Cường: "..."
Chờ một chút?
Mẹ nó chúng ta đến đây là để gây chuỵen!
Ngươi lại nói chúng ta chờ?
[Giá trị oán khí từ Ngô Lương +888!]
[Giá trị oán khí từ Sẹo ca +666!]
Kết quả bên kia vẫn là Trịnh Vĩ đầu trọc dẫn theo hai em gái đi tới!
Ngô Lương nhìn hai em gái vẻ mặt tò mò nhìn mình, không khỏi hơi cúi đầu. . .
"Tĩnh Tĩnh, người này thật sự cường tráng a!
"Ngươi chẳng phải ưa thích loại hình này sao?"
"Ai nha! Nói cái gì. . ."
Ngô Lương ngược lại cảm thấy ngại ngừng phá quầy, chỉ nhìn Giang Nam cười lạnh, nghĩ chốc lát sẽ thu thập hắn ra sao!
Trịnh Vĩ vừa nhìn thấy Giang Nam liền kêu cực kỳ thân thiết a!
Vừa đi tới đã ôm lấy hắn, Giang Nam cũng có chút choáng váng!
"Người anh em! Ngươi không biết đâu! Uống xong Nông Phu Tam Quyền của ngươi! Đợt đi Linh Khư lần này phải nói là quá suôn sẻ!"
"Thu hoạch quả thực bùng nổ! Ha ha!"
"Không phải sao? Hôm qua ta đã tới đây, nhưng lại không tìm được ngươi!", Một em gái ngọt ngào nói.
"Mấy ngày nay chỉ nhớ ngươi đến! Trà không nhớ cơm cũng không nghĩ a!"
Ngô Lương đen mặt!
"Giang Nam! Hôm nay ta tới tìm ngươi..."
"Ai nha, ngươi chờ một lát!" Giang Nam không kiên nhẫn khoát tay áo. . .
Mẹ kiếp? Chúng ta tới đây là để chơi chết ngươi!
Có thể tôn trọng nghề nghiệp của chúng ta một chút hay không?
Cho chúng ta chút mặt mũi có được hay không?
[Giá trị oán khí từ Ngô Lương +999!]



Bạn cần đăng nhập để bình luận