Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 1137 -



Chương 1137 -




Hans bị kẹp ở chính giữa trúng vài chiêu, mà đám đàn em còn lại vui muốn chết, nhao nhao gia nhập chiến cuộc!
"Chính là ngươi, cứ thích tranh đoạt, các ngươi căn bản không biết ta muốn vì lão đại mà xuất lực cỡ nào, ta đánh chết các ngươi!"
"Đánh rắm! Ta mới là người quan tâm lão đại nhất!"
Trong lúc nhất thời hơn hai trăm đàn em trong phòng làm việc bắt đầu điên cuồng giằng co, Hans bị vây ở chính giữa liều mạng giằng co!
"Đừng đánh nữa!"
"Các ngươi đừng đánh nữa! Ta mẹ nó..."
Các người đang đánh nhau hay đang đánh ta?
Chỉ với thời gian ngắn như vậy mà lão tử không biết đã trúng bao nhiêu quyền!
Có thể đừng đánh nữa hay không?
Nhưng mà tràng diện căn bản khống chế không được!
"Rầm!"
Một tiếng nổ vang, trong phòng làm việc phát sinh vụ nổ mạnh kịch liệt, cửa sổ bị vỡ nát, toàn thân Hans đen sì ngã từ trên lầu xuống đường phố, nặng nề rơi xuống đất!
Trên mặt có vài vết thương, hốc mắt phát xanh, đầu còn bị hói!
Ngẩng đầu lên, phía trên vẫn còn đang đánh!
Hans thở hổn hển, để cho bọn họ đánh trước, mình cũng không ngăn cản nữa!
Đồng thời trong lòng cũng có chút vui mừng, có một đám đàn em vì lão đại suy nghĩ như vậy, mình làm lão đại vẫn cung rất thành công nha!
“Hả? Mùi gì đây? Khai?"
Cúi đầu nhìn xuống, một con chó đang đánh dấu lãnh địa ngay trên đùi mình!
Sau khi xong việc, còn mang vẻ mặt khinh bỉ liếc Hans một cái.
"Gâu... Phi!"
Hans: ???
Mặc dù ta là con người! Nhưng ngươi là chó thật!
Sao lại không có tố chất như vậy? Không biết không thể đi tiểu lung tung sao?
Hans mang vẻ mặt xui xẻo nhớ tới Vân Hà, trong lòng xao động, quyết định đi tìm cô sênh ca một phen!
Đi ở trên đường, Hans đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng lấy điện thoại di động ra, mở ra chế độ selfie, bị bộ dáng hiện tại của mình làm hoảng sợ!
Lão ca trông tàn tạ này chính là lão tử? Thế này...
Không có việc gì, qua vài ngày nữa vết thương sẽ khỏi, tóc cũng có thể mọc ra!
Quan trọng nhất là nhìn cỏ xui xẻo trên đỉnh đầu, một khi mọc ra liền phải nhổ ra mới được!
Nhưng nhìn bản thân trong màn hình điện thoại di động, chẳng biết vì sao, Hans càng nhìn càng tức giận, trên trán nổi lên hai cái gân xanh!
Một phen bóp nổ điện thoại di động, giơ tay liền cho mình một tát!
Giờ phút này Hans đột nhiên thanh tỉnh lại, vẻ mặt hoảng sợ!
Cái này... Chuyện gì vừa xảy ra?
Ta sao lại còn đánh bản thân, thật sự là gặp quỷ mà!
……
Cùng lúc đó, Nữ Vương Phi Hồng phát thiệp mời, mời người của các quốc gia, thế lực khắp nơi trong Bất Dạ Thành, vào nửa đêm mai, tới hải đăng Thải Hồng dự tiệc!
Cùng nhau thảo luận về vấn đề mở cừa tiến vào Thâm Uyên!
Tin tức vừa ra, cả thành Bất Dạ đều chấn động, mỗi người đều vô cùng phấn chấn!
Chuyện này cũng có nghĩa là Thâm Uyên sắp mở ra sao?
Ngay cả các quốc gia bên ngoài Thâm Uyên nhận được tin tức, cũng bắt đầu khua chiêng gõ trống bận rộn!
Hạch tâm của tầng tài nguyên chỉ là một mặt, quan trọng hơn là nguyên nhân thực sự khiến Thâm Uyên dị biến!
Lúc này mọi người trong doanh địa thám hiểm Hoa Hạ nhận được thiệp mời đều ở trạng thái mơ hồ!
Trời ạ, tin tức Nam Thần nói nữ vương mở thiết yến kia dĩ nhiên là thật?
Hơn nữa ba ngày trước đã nghe được?
Đến tột cùng Nam Thần làm sao mà biết được, nói vậy cấp bậc tai mắt trong hải đăng Cầu Vòng nhất định rất cao đi?
Lúc này Giang Nam lại khóa mình trong phòng, lẳng lặng chờ đợi cỏ xanh trên đỉnh đầu nở hoa!
Điện thoại di động lại rung lên!
Không cần nhìn cũng biết, lại là tin nhắn do Di Dạ gửi tới!
"Đã xong chưa?"
Nửa giờ liền gửi một tin!
Đã gửi hơn 20 tin...
Giang Nam che mặt, ngươi là nữ vương thành Bất Dạ a, sắp phải mở yến hội, cũng không biết đi chuẩn bị chuyện chính sao?
Chỉ toàn nghĩ chuyện hút máu?
--
Mãi cho đến tám giờ tối, trên đầu Giang Nam rốt cục nở ra đóa hoa muôn hồng nghìn tía!
Thật sự không chịu nổi Di Dạ quấy rầy, vì thế liền trả lời một câu.
Lan Lan: Chị gái xấu xa, ta đã xong việc rồi!
Di Dạ lập tức nhắn lại!
"Mau tới mau tới, ta đều sắp thèm chết rồi, cục cưng nhỏ!"
Lan Lan: Nhưng... Nhưng nữ vương đại nhân sắp tổ chức yến hội mà đúng không? Chuyện chính quan trọng hơn, mà ta..."
Di Dạ ghé vào trên giường đung đưa hai cái chân nhỏ, càng không gặp lại càng khát vọng, trong lòng tê dại!
"Hôm nay ngươi mới là chuyện chính của ta! Chỉ muốn ngươi!"
Giang Nam kích động rùng mình một cái!
Trời ạ, Di Dạ này cũng quá biết tán tỉnh đi?
Cách thời gian mở yến hội còn có bốn giờ, Giang Nam rốt cuộc vẫn không lay chuyển được Di Dạ!
Giờ phút này, tất cả mọi người trong doanh địa đã thay xong quần áo, chuẩn bị tốt để tham gia yến hội.
Thấy Giang Nam ra khỏi cửa, không khỏi tò mò hỏi: "Nam Thần, sắp đến giờ dự tiệc rồi, ngươi còn đi đâu nữa?"
Giang Nam cũng không quay đầu lại: "Đi kiếm một bộ quần áo để mặc, chờ ta trở về!"
Đám người đưa mắt nhìn nhau. Trong không gian dị độ của Nam Thần cái gì mà không có a?
Trên đường Giang Nam ăn một đống bánh pudding rồi hoàn thành hóa trang, lại nốc thêm bao kẹo nổ, như vậy thổi gió bên gối sẽ càng có hiệu quả.
Một đường đi tới cửa phòng tầng cao nhất của hải đăng Cầu Vòng!
Vẻ mặt Giang Lan cảm khái, đổi tài khoản khác đãi ngộ cũng khác theo.
Nhẹ nhàng mở cửa, thò nửa người nhìn vào trong.
"Chị gái hư hỏng?"
Trong phòng lại không có ai sao?
Nhưng mà đúng lúc này, một bàn tay từ cửa thò ra, kéo Giang Nam vào phòng!
Xoay một vòng áp ở trên tường!
Di Dạ chỉ mặc mỗi áo sơ mi đen, một tay chống tường, một tay ôm eo Giang Nam!
Chôn đầu ở cổ Giang Nam hít vào một hơi thật sâu, bên trong đôi mắt tất cả đều là thỏa mãn, tim cũng đập nhanh hơn!
"Ngươi đúng là làm cho ta nghiện, cho nên ngươi định bồi thường ta như thế nào?"
Trên mặt Di Dạ tất cả đều là cười xấu xa, một bên đùi chống trên tường, triệt để khống chế hành động của Giang Nam!
Giang Nam: !!!
Di Dạ quả thực xấu xa muốn chết!
Tính làm tổng tài bá đạo sao?
Vai trò đảo ngược, bình thường ta mới là người ở trên đó!
Đáng giận! Tất cả đều là vì quần áo!
Chỉ thấy Giang Nam nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt yếu ớt, nghiêng đầu lộ ra cái cổ!
"A~"
Ánh mắt Di Dạ trở nên đỏ tươi, làm sao cưỡng được sự hấp dẫn của máu tươi?
Liếm liếm môi một cái liền cắn xuống, vẻ mặt thỏa mãn!
Chính là mùi vị này! Thật nghiện!
"Hửm? Áo mà ta tặng ngươi đã mặc vào rồi sao? Thích ta như vậy sao?"
"Ha ha, lát nữa ta sẽ đan cho ngươi thêm một cái!"
Giang Nam mơ hồ bị ăn mòn bởi độc tố, để lại những giọt nước mắt của sự hối [cảm] hận [động]!
Không uổng phí bị hút a!
Không bao lâu sau đã bị độc hôn mê!
Khi Giang Nam tỉnh lại, cảm giác cấp bậc lại tinh tiến vài phần!
Nếu lại bị Di Dạ cắn thêm một hai lần, sợ là sẽ trực tiếp bị cắn lên Bạch Kim!
Độc này cũng quá thần kỳ đi?



Bạn cần đăng nhập để bình luận