Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 9 - Dấu Phẩy Thập Phân Không Hiểu Chuyện



Chương 9 - Dấu Phẩy Thập Phân Không Hiểu Chuyện




Giang Nam cũng không cảm thấy mình vất vả cỡ nào!
Có tay có chân, cũng không phải không nuôi sống được bản thân!
Trên đời này còn có nhiều người thảm hơn mình!
Cần gì phải suốt ngày oán trời trách đấ, khổ đại cừu thâm?
Đây có khác nào tự làm khó dễ bản thân a!
Nhưng hai cô gái này lại tự động não bổ.
Cả người Giang Nam đầy mồ hôi, dùng thân hình nhỏ gầy bưng mâm cơm, nướng xiên, nuôi sống nhà.
Mới vừa rồi đây, còn dùng đầu bổ gạch tại sạp hàng. . .
Dáng vẻ quật cường vì kế sinh nhau cũng thật đẹp trai!
Vẻ mặt Hạ Dao thương hại: "Ăn nhiều một chút đi, nhìn ngươi chưa đủ gây sao?"
Hốc mắt Chung Ánh Tuyết đỏ bừng, tự trách: "Tại sao ta lại không tìm được ngươi sớm hơn. . ."
"May mà ngươi bán quần lót ra màu cho Tiểu Dao, bằng không cũng không gặp được nhau!"
Hạ Dao: ? ? ?
Này này này!
Tuyết Tuyết, ngươi có nhầm lẫn gì không?
Ta mới là người bị hại!
Đau lòng!
Giang Nam: ". . ."
Hai người lén lút bổ não cái gì vậy?
Thật quá mệt mỏi!
Chỉ là đi bán hàng rong thôi mà!
Mở quầy hàng trước cổng trường đại, mỗi đêm đều bán được mấy trăm đồng!
Tiền kiếm được còn nhiều hơn cái mấy người đi làm văn phòng?
Nếu không phải sau này đô thị không bày sạp, phỏng chừng hiện tại Giang Nam vẫn còn đang bán mì lạnh nướng. . .
Hạ Dao đưa một tấm thẻ ngân hàng tới: "Đây là mười vạn đồng. . ."
Chung Ánh Tuyết cũng lục lọi trong túi xách: "Ta cũng có năm vạn. . ."
vẻVmặt Giang Nam nghiêm túc nói: "Ta nói, tuy nói ta có vẻ ngoài đạp trai tỏa sáng, phong thần tuấn lãng, phong lưu phóng khoáng!"
"Nhưng ta thật sự không phải loại người này!"
"Hai người các ngươi. . . Là muốn bao nuôi ta sao?"
[Giá trị oán khí từ Hạ Dao +999!]
[Giá trị oán khí từ Chung Ánh Tuyết +666!]
Hạ Dao hận cắn răng: "Bao con mẹ nhà ngươi! Nhìn cái đầu trọc của ngươi ta đều chướng mắt!"
Chung Ánh Tuyết trách móc nói: "Tiểu Nam! Ngươi lại như vậy nữa."
Giang Nam rụt cổ lại, cười ha hả có lệ.
Bữa ăn này rất vui vẻ.
Sắp kết thúc, Hạ Dao đưa tay về phía Giang Nam.
"Làm gì?"
"Đưa điện thoại di động cho ta!"
Hạ Dao nhìn chiếc điện thoại nội địa mà Giang Nam đưa tới, màn hình đều vỡ nát, còn đang dùng! Thật sự lấy làm kinh hãi!
"Con hàng rách nát này là sao, để ta đổi cho ngươi một cái khác!"
Giang Nam trầm ngâm hai giây, tựa hồ đưa ra một quyết định nghiêm túc!
"Hạ Dao tỷ, đùi của chị còn thiếu trang sức sao? Ta không muốn cố gắng nữa. . ."
[Giá trị oán khí từ Hạ Dao +333!]
"Trang sức cái rắm! Lại đây cười một cái, chụp một bô ảnh!"
Ba người ghé vào nhau, Chung Ánh Tuyết cùng Hạ Dao kẹp Giang Nam ở giữa!
Hạ Dao ôm lấy cổ Giang Nam, bóp mặt hắn biến dạng.
"Tiểu Tuyết lại đây! Tựa vào gần một chút, gần hơn một chút!"
"Tách tách!"
Trong ảnh, trên miệng Hạ Dao ngậm một xiên nướng, ôm Giang Nam, trên khuôn mặt biến dáng của Giang Nam là nụ cười xán lạn, Chung Ánh Tuyết nửa nằm sấp trên vai Giang Nam, tạo cái dáng phổ biến nhất.
"Ha ha, nếu không phải đầu trọc của ngươi quá chói, liền hoàn mỹ!”
Giang Nam: ". . ."
Chung Ánh Tuyết cười nói: "Trở về gửi hình cho ta, ta muốn lấy làm hình nền điện thoại!"
"Được rồi!"
Trước quầy, Giang Nam tranh thủ thanh toán.
"Để ta mời! Hai người cũng đã giúp ya bán hàng, không thể làm không công đúng không?"
Hạ Dao và Chung Ánh Tuyết thật sự không tranh trả.
"Ông chủ, bao nhiêu tiền?"
"341 đồng, lấy 340!"
"Được!"
Giang Nam quét mã muốn trả tiền.
"Xin lỗi, số dư của bạn không đủ!"
Cái gì vậy? Xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại không đủ? Còn Nông Phu Tam Quyền giá 10001 thì sao? Hơn nữa vừa rồi còn bán một đợt hàng hóa như vậy.
Vội vàng mở ví WeChat ra.
Vừa nhìn liền trợn tròn mắt.
Số dư: 124,69 đồng!
Mẹ kiếp?
Tiền của ta đâu rồi?
Tiền mồ hôi nước mắt của lão tử đâu?
Một một đơn hàng bán ra Giang Nam đều ghi trong đầu, hẳn phải là 12469 mới đúng.
Sao lại thiếu gấp 100 lần?
Dấu phẩy thập phân nhà hắn bị điên rồi sao!
Có đang ở nhầm chỗ không?
Ngoan! Về nhà đi, lùi lại hai bước! Đừng làm ca ca ta sợ!
Ta sai rồi, được chưa!
Giang Nam dụi dụi mắt nhìn lại một lần nữa, thật sự chỉ còn lại hơn một trăm!
Vẻ mặt ông chủ hồ nghi, tình huống gì vậy?
Đưa hai đại mỹ nữ ăn cơm, lại không có tiền sao?
"Ngươi. . . Anh không có tiền phải không?"
Giang Nam: "Không có! Ngươi đợi ta một chút!"
Hệ thống! Tiền của lão tử đâu!
Tiền mồ hôi xương máu từ việc bổ gạch bằng đầu của ta đâu rồi?
[Xin chúc mừng ký chủ! Thanh toán phí quầy hàng thành công! ]
[Trong phạm vi quầy hàng bao phủ, chủ quán mở ra chế độ bất khả chiến bại!]
[Phí quầy hàng tự động chuyển thành điểm kỹ năng, tỷ lệ 100:1!]
[Xin chúc mừng ký chủ, mở bảng học tập kỹ năng!]
Xin chúc mừng? Mẹ nó chúc mừng em gái nhà ngươi!
Ta cần kỹ năng làm cái rắm gì?
Có thể tán gái hay là có thể kiếm phú bà!
Phí quầy hàng rốt cuộc là phí quỷ gì!
[Bất kỳ giao dịch nào được thực hiện tại quầy hàng phải đều phải trả phí quầy hàng, khoản thanh toán được chia theo tỷ lệ 9,99 - 0.01!]
[Phí quầy hàng sẽ tự động chuyển thành điểm kỹ năng để ký chủ học tập kỹ năng!]
Mẹ nó hệ thống nhà ta là thứ ngu ngốc ^$$^$##@$!
Giờ phút này Giang Nam điên cuồng chửi rủa!
Giang Nam từng nghe qua chuyện chia năm - năm, nghe qua chia chín - một.
Mẹ nó cái này là 9.99 - 0.01?
Cái này mẹ nó còn chia theo số thập phân?
Ngươi nghiêm túc à? Mẹ nó còn lệch ra sau hai đơn vị!
Mình hiến thân bổ gạch bán hàng, bất chấp mạng sống, kiếm chút tiền dễ dàng sao?
Đó là tất cả tiền mồ hôi và máu!
Quần lót đều là hàng thật giá thật của lão tử.
Kết quả hệ thống ngươi ăn mất 9,99 phần!
Chỉ cho ta 0,01?
Giang Nam nhất thời nổ tung!
Số tiền này đối với Giang Nam có phải là tiền không?
Không! Nó căn bản không phải là tiền!
Con mẹ nó đây chính là mệnh! Chính là sinh mệnh!
[Phát hiện ký chủ xúc phạm hệ thống! Trừ tiền!]
Kết quả Giang Nam trơ mắt nhìn số dư của mình từ 124,69 biến thành 24,69. . .
A!
A!
A!
Hệ thống ngu. . . Hệ thống anh tuấn đẹp trai vô địch đang lấy mạng lão tử a!
Giang Nam như bị bắt được mệnh môn, cứng đờ tại chỗ, đáng thương nhìn về phía Chung Ánh Tuyết đang đứng ở cửa!
Ông chủ trợn trắng mắt: "Tiểu ca ca, không đến mức đó chứ!"
"Tranh thủ thanh toán, kết quả số dư lại không đủ?"
Ánh mắt của ông chủ giống như một mũi tên xuyên mây!
Chung Ánh Tuyết cười cười đi tới thanh toán, vỗ vỗ bả vai Giang Nam.
Hôm nay Giang Nam biết nếm mùi xấu hổ.
Đừng hỏi!
Hỏi chính là quên mất mật khẩu thanh toán!
Dấu vân tay không còn!
WeChat không liên kết thẻ!
Điện thoại di động không có điện!
Hạ Dao: "Sao vậy? Sao ngươi lại chậm thế?"
Chung Ánh Tuyết cười nói: "Không có việc gì! Điện thoại của Giang Nam bị lỗi. . ."
Tuyết Tuyết thật tuyệt vời! Còn giữ lại mặt mũi cho Giang Nam.
Chỉ thấy vẻ mặt Giang Nam hoảng hốt.
Hắn cũng không biết mình quay về cửa ra vào của hẻm nhỏ thế nào.
Nhìn chiếc Mercedes-Benz phóng nhanh rời đi, Chung Ánh Tuyết còn không quên vẫy tay với mình.
Làm sao nói đi là đi chứ?
Sao ngươi lại ngay thẳng như vậy làm gì?
Năm vạn. . . Mười vạn gì đó. . .
Không nhận?
A! Nói ra làm gì chứ!
Tuyết Tuyết! Hạ Dao! Ta không đạo đức giả nữa!
Bao nuôi thì bao nuôi đi!
Ta chính là loại người đó!
Các ngươi mau trở lại đi. . . Đừng để ta khóc mà!
Giang Nam chỉ còn lại 24,69 đồng trong túi, cảm thấy cả thế giới đang dần trở nên ảm đạm.
Lúc đi ngang qua quán thịt nướng của chủ nhà, truyền đến tiếng ồn ào cùng tiếng la mắng làm cho Giang Nam nhíu mày.
Liếc mắt nhìn lại, trong mắt hắn nổi lên một tia hung quang!



Bạn cần đăng nhập để bình luận