Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 742 -



Chương 742 -




Liên tục vuốt ve má!
Nhưng Hạ Dao vẫn không mất trí nhớ! Vẫn nhớ rõ ràng!
Giang Nam nóng nảy bắt đầu mạnh mẽ xoa mặt! Xoa mặt Hạ Dao biến dạng!
Khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ bừng! Một đầu tóc bạc bị rối tung!
[Giá trị oán khí từ Hạ Dao +1000! ]
[Giá trị oán khí từ Hạ Dao...]
Đây rõ ràng là đang chơi đùa ta!
Ngươi xem ta là bột mì để nhào nặn!
"Đi đi đi! Sang bên kia! Ngươi còn chà xát nữa! Ta đánh ngươi!"
Chỉ thấy Giang Nam mang vẻ mặt ngạc nhiên!
Cái thứ đồ chơi rách nát này! Không phải nói là có thể loại bỏ 1 phút ký ức sao?
Mặt lão tử cũng đã sờ! Lực cũng đã dùng!
Chà xát mặt Đại Lang Diệt đều đỏ bừng, sao lại vô dụng?
Hệ thống!
Giải khuyến khích hố người còn chưa tính! Giải thưởng đứng đắn cũng không đáng tin cậy như vậy sao?
Có lệ! Có lệ trần trụi!
Hệ thống rách nát trả giá trị oán khí cho ta! Trả lại tiền mồ hôi xương máu cho ta!
[......]
[Dùng sức! ]
[Có thể lại dùng lực hơn sao? ]
Giang Nam ngây ngẩn!
Dùng bao nhiêu sức mới coi như dùng sức chứ?
Lão tử đều khiến mặt của Đại Lang Diệt đỏ bừng lên cũng không tính là dùng sức?
Mạnh hơn một chút chính là ăn tát!
Tát Đại Lang Diệt? Ta không nỡ làm!
Chờ đã!
Một đôi găng tay nhỏ nhiệt tình như lửa?
Làm thế nào mà lại nhiệt tình như lửa?
Không phải là mạnh mẽ vả miệng mới có thể sinh ra hiệu quả mất trí nhớ đó chứ?
Trong phần giới thiệu tác dụng còn viết là vuốt ve má?
Ta nhổ vào!
Thời buổi này vả miệng còn có thể dùng ngôn từ văn minh như vậy sao?
Nói cách khác lão tử đều dùng sức "vuốt ve" hai má như vậy!
Ngay cả hiệu ứng tiêu trừ ký ức thấp nhất cũng không kích hoạt sao?
Mẹ nó vậy phải dùng bao nhiêu sức chứ!
Nhìn hai má Đại Lang Diệt đã hồng, Giang Nam làm sao nỡ tát cái miệng nhỏ của cô?
Nhìn xung quanh, cũng không tiện xuống tay với người khác!
Hít một hơi thật sâu, Giang Nam cắn chặt răng!
Quyết định làm thí nghiệm trên người mình!
Lần nữa xác định vuốt ve chỉ tiêu trừ ký ức tối đa 60 giây, sẽ không trở thành kẻ ngốc!
Giang Nam hạ quyết tâm hăng hái, luân phiên tát! Làm một phát tát mạnh vào mặt của mình!
Ta tự tát ta!
"Chát!"
Một tiếng giòn vang vọng trong buồng!
Giang Nam nhanh chóng tát mặt mình! Mặt đều đỏ lên!
Còn in hằng dấu tay! Xem ra đã thật sự dùng sức!
Ánh mắt mọi người trong buồng máy bay đều tập trung ở trên người Giang Nam, vẻ mặt kinh ngạc!
Nam thần bị làm sao vậy?
Tự mình tát mình?
Hắn có cần tàn nhẫn tới như vậy không?
Hạ Dao ở một bên mở to hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Giang Nam!
Chuyện này là sao?
Chỉ thấy tiêu cự hai mắt Giang Nam mất đi trong chớp mắt...
Lập tức đầy bất đắc dĩ: "Chậc! Chuyện này cũng không tiện xuống tay với người khác a! Xem ra chỉ có thể lấy mình làm thí nghiệm!"
Sau đó Giang Nam vung tay lên! Tát mạnh vào mặt của mình!
"Chát!"
Hạ Dao sợ ngây người!
Tất cả mọi người đều bàng hoàng!
Liên tục tát bản thân hai phát?
Còn dùng sức như vậy? Ghét bỏ bản thân tới như vậy sao?
Đừng đánh nữa!
Có chuyện gì thì cứ nói cho chúng ta biết! Chúng ta sẽ giúp ngươi đánh!
Giang Nam nhíu mày: "Chậc! Chuyện này cũng không tiện xuống tay với người khác a! Xem ra chỉ có thể lấy mình làm thí nghiệm!"
"Ai? Sao mặt mình lại đau vậy chứ?"
Giang Nam xoa xoa hai má mình, có chút khó hiểu!
"Mặc kệ!"
Vung tay lên hướng về phía hai má mình lại "chát" một tiếng, đồng tử trong ánh mắt mất đi tiêu cự!
[......]
[......]
Hệ thống nở một nụ cười thiếu đánh!
Giang Nam: ???
Tại sao hệ thống lại gửi sticker cười mình?
"Mặc kệ, xem ra chỉ có thể lấy bản..."
Hạ Dao nhào thẳng vào người Giang Nam, hai tay gắt gao bắt lấy cánh tay Giang Nam, ánh mắt phiếm lệ quang!
"Tiểu Nam! Đừng! Tiểu Nam! Đừng làm tổn thương chính mình nữa!"
"Có phải ngươi giận ta không? Vậy ngươi cứ lại sờ má ta được không? Bao lâu cũng không sao! Dùng bao nhiêu sức cũng được!"
"Ngươi không cần vả mặt mình nữa, nhìn thật đau lòng!"
Giang Nam: Hả?
Đại Lang Diệt sao lại biết mình sẽ vả mặt mình?
Ta vẫn còn chưa đánh!
Chung Ánh Tuyết khẽ xoa xoa hai má Giang Nam, trong mắt ẩn chứa lệ: "Đều đỏ cả rồi! Tại sao lại phải đối xử với bản như vậy! Đau lòng chết..."
Ngô Lương mang vẻ mặt nghiêm túc: "Nam ca! Nếu trong lòng ngươi có cơn giận không xả ra ngoài, ngươi liền đánh ta là được, ta chịu được!"
Các bạn học ở một bên cũng phụ họa theo!
"Đúng vậy Nam thần! Cuộc sống không có khó khăn!"
"Đúng vậy! Trong lòng có chỗ không thoải mái nói ra là tốt rồi!"
"Ngàn vạn lần không thể làm tổn thương chính mình! Ngươi cũng đủ tàn nhẫn! Ba lần vả mặt đều dùng sức thật mạnh!"
Giang Nam choáng váng!
Cái gì vậy? Ta đã tự tát mình 3 cái mạnh?
Không phải ta vẫn chưa bắt đầu...
Chờ đã!
Mất trí nhớ? Mẹ nó ta bị mất trí nhớ?
Sau khi ta tát vào miệng mình xong liền quên mất chuyện này?
Ký ức này đã bị tiêu trù?
Khuôn mặt nhỏ của Giang Nam trong nháy mắt liền trở nên hoảng sợ!
Mẹ nó nếu không có người ở đây, chẳng phải sẽ trở thành vòng tuần hoàn vô hạn sao?



Bạn cần đăng nhập để bình luận