Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 1316:

Chương 1316:
Chỉ thấy Giang Nam một tay chống cằm, một tay đút túi quần, vẻ mặt chán muốn chết!
"Xong chưa?"
Địch Duệ nhíu mày: "Chờ một chút! Chờ một chút!"
Giang Nam: ...
Ngay cả Dương Kiên cũng kinh hãi!
Kỳ nghệ của Tổng Chỉ Huy mình biết rõ , có thể nói cơ hồ không có đối thủ!
Trình độ cũng không kém gì danh thủ quốc gia chuyên nghiệp!
Kết quả Tổng Chỉ Huy so chiêu với Giang Nam lại bị ép thành như vậy? Đều đổ mồ hôi a!
Sao mình lại không biết Giang Nam có năng lực chơi cờ tướng chứ? Trước đây chưa từng nghe nói qua a!
Do dự nửa ngày, Địch Duệ rốt cục hạ cờ, Giang Nam lại hạ cờ: "Chiếu tướng!"
Địch Duệ há hốc mồm!
"Bẫy trong bẫy? Ta lại không nghĩ tới!"
"Vẫn chưa xong, để ta suy nghĩ thêm một lát!
Giờ phút này ngay cả Dương Chí Nghị bên cạnh cũng đã xem không hiểu, trong mắt kinh hãi!
Nghĩ xa như vậy sao? Năng lực bố cục của thanh niên này thật mạnh!
Đúng lúc này, lại một lão già râu bạc tinh thần phấn chấn đi vào sân!
Vừa thấy Giang Nam đang đánh cờ với Tổng Chỉ Huy, hai mắt không khỏi tỏa sáng, tiến đến trước mặt quan chiến!
"Ăn! Ăn ngựa của hắn! Đừng do dự! Ngươi nghe ta, ta nói không sai!"
Địch Duệ cắn răng: "Ăn!"
Giang Nam lại hạ cờ: "Tái tướng!"
Địch Duệ trừng mắt: "Liền tại ngươi, nói bậy nói bạ! Đi đi đi!"
Lão già mới tới mặt đều đen, vẻ mặt ngạc nhiên: "Cái này... Cái này không thể a!"
Địch Duệ thở phào nhẹ nhõm, cười khổ nói: "Không được, ván này là ta thua!"
"Khá lắm! Ván này ngươi thắng"
Giang Nam cười xán lạn: "Đã nhường đã nhường!
Lão già râu bạc trừng mắt: "Ta thấy là do ngươi không được!"
Địch Duệ trừng mắt: "Nói bậy! Ngươi giỏi thì ngươi vào!"
Lão già râu bạc cả giận nói: "Ngươi không được ngươi đi ra!"
Trong lúc nói đã gạt Địch Duệ sang một bên, còn mình thì ngồi đối diện Giang Nam!
"Nào nào! Cùng Chu gia gia chơi một ván!"
Giang Nam nhếch miệng cười: "Ai tới đều giống nhau!"
Lão già râu bạc trừng mắt: "Ai ui? Đúng là vênh váo, ngươi xuống cờ trước đi!"
Nhưng mà theo thời gian trôi qua, lão già râu bạc cũng cười không nổi!
Giờ phút này bên cạnh bàn cờ đều đã có bốn năm lão già vây quanh, mồm năm miệng mười chỉ chiêu, mặt đỏ tía tai!
Mà Giang Nam trong chốc lát lại thắng liên tiếp bốn lão già!
Vẫn là một tay chống cằm, một tay đút túi, phải gọi là cực kỳ nhàn nhã!
Dương Kiên bối rối!
Giang Nam đánh cờ giỏi tới vậy? Cả bộ quân đội cũng không có bao nhiêu lão già a!
Đây đến tột cùng là trình độ gì chứ?
Nhưng trong lúc bất chợt, Dương Kiên đột nhiên chú ý tới, cái tay mà Giang Nam vẫn luôn đút ở trong túi tựa hồ chưa từng rút ra a?
Không khỏi len lén mở con mắt thứ ba của mình ra một cái khe, ánh sáng tím lóe ra!
Một giây sau, vẻ mặt Dương Kiên chợt cứng đờ!
Chỉ thấy trong túi quần Giang Nam rõ ràng là một chiếc điện thoại di động!
Trên màn hình hiển thị giao diện "Cờ Tướng Hoan Hỉ", nội dung bàn cờ trên điện thoại di động, giống hệt trên bàn đá!
Lão già đi như thế nào, Giang Nam liền đi như thế đấy trong điện thoại di động!
Mở trùng đồng không gian nhìn lén màn hình? Sau đó dùng chiêu của cờ AI đối phó với lão già?
Dương Kiên: Phụt~
Con mẹ nó dùng hết toàn lực a!
Hóa ra là chơi ăn gian? Ta cứ tự hỏi sao ngươi lại chơi giỏi tới như vậy!
Chuyện này nếu mà để cho Tổng Chỉ Huy biết, mông ngươi đều mở hoa a!
Giang Nam cười hắc hắc!
Năm ông lão đã là gì? Lại thêm một trăm ông lão cũng không hạ được ta a!
Ta mở chính là hình thức tông sư cấp Địa Ngục!
Không phục đến chiến!
Làm sao ta có thể thua đực? Để được nhận thưởng, ta đã rất nghiêm túc!
Nhưng mà đúng lúc này, điện thoại di động đột nhiên chấn động một tiếng, màn hình tắt!
Nụ cười trên mặt Giang Nam cứng đờ!
Chết tiệt! Hết pin tắt máy?
"…"
Thế này còn làm ăn gì nữa? Thời khắc mấu chốt không được làm tụt dây xích.
Dương Kiên phía sau không nhịn được cười, hết pin rồi đúng không? Xem ngươi còn hạ cờ như thế nào!
Chỉ thấy Giang Nam rút tay từ trong túi ra, hai tay chống mũi!
"Khụ... các vị gia gia, nếu không hôm nay chúng ta dừng ở đâu đi! Ngày khác lại tái chiến!"
"Lát nữa ta còn phải tham gia nghi lễ trao huân chương! Nếu có thời gian..."
Địch Duệ ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới chuyện nhận huân chương, vẻ mặt không khỏi cảm khái!
"Giang sơn đại hữu tài nhân xuất, Các lĩnh phong tao sổ bách niên!"
"Phần kỳ nghệ này của tiểu tử ngươi, có thể nói là tuyệt thế tướng tài a! Được được được!"
Mấy lão già nhao nhao gật đầu!
"Lão Chu ta là chịu phục, tuổi còn trẻ đã có phần mưu lược này, rất khó có được!"
"Đầu óc, bản lĩnh cũng không tệ, đây mới là dáng vẻ mà người trẻ tuổi nên có!"
Giang Nam vò đầu, vẻ mặt ngại ngùng!
"Nào có ~ Có mấy vị tiền bối quá khen rồi!"
Dương Kiên ở bên cạnh nắm chặt hai tay, nghẹn đến điên rồi!
Con mẹ nó các lĩnh phong tao sổ bách niên!
Đây là thao tác thần tiên tao gì chứ!
Mấy lão già nhìn Giang Nam với vẻ mặt hài lòng!
Chu lão vuốt vuốt râu: "Lão Địch, nếu không đưa tên nhóc này đến phía nam cho ta!"
"Bản lĩnh này mà không dẫn binh thì uổng phí!"
Dương Chí Nghị trừng mắt nói: "Cút đi! Người xuất thân từ phía bắc, dựa vào cái gì chia tới phía nam của ngươi? Có tới cũng là tới chỗ ta!"
Một lão già khác mặc kệ: "Tên nhóc người chưa có đối tượng đi, đi theo ta, ta giới thiệu cho ngươi mấy người, đều xinh đẹp!"
Giang Nam đột ngột lấy lại tinh thần, nhìn quân hàm của mấy lão gia gia, trán toát mồ hôi!
Mấy lão gia gia này sẽ không phải đều là tổng chỉ huy phân bộ linh võ đó chứ?
Tất cả đều cấp Soái?
Không khỏi quay đầu nhìn về phía Dương Kiên, vẻ mặt chột dạ!
Dương Kiên: …
Ngươi còn biết sợ sao?
Lúc dùng AI để lừa dối người già cũng không thấy ngươi chột dạ a!
Giang Nam nuốt một ngụm nước miếng, không khỏi có chút kích động!
Địch Duệ trợn mắt: "Tin tức vừa truyền về, mấy người các ngươi tới thật nhanh! Đều tới đòi vũ khí khốn linh cả sao?"
Mấy lão già không ngừng cười hắc hắc, cũng không nói lời nào.
Địch Duệ: "Muốn Giang Nam? Chuyện này chủ yếu vẫn phải xem ý nguyện của hắn!"
Trong lúc nói ánh mắt đã không khỏi rơi vào trên người Giang Nam!
Giang Nam: "Cái này… Không tốt lắm a? Ta còn phải đi học, chuyện dẫn binh này vẫn còn quá sớm?"
Nếu thật sự đưa ta đi, ta liền có thể một khóc hai nháo ba làm nũng!
Thế này chẳng phải tương đương với việc bị sung quân tới biên cương sao? Ta còn phải bày hàng vỉa hè a!
Địch Duệ cười nói: "Giang Nam tuổi còn trẻ, vẫn đừng nên quá trói buộc hắn thì tốt hơn!"
"Mấy người các ngươi liền tỉnh mộng đi!"
Lúc này Giang Nam mới thở phào nhẹ nhõm: "Cái kia... vừa rồi nói ban thưởng..."
Địch Duệ ngẩn ra, lập tức cười ha ha: "Không trách Tiểu Kiên nói ngươi là Đại Tỳ Hưu! Có có có!"
Nói xong cầm hộp gỗ bên cạnh bàn cờ lên!
Ánh mắt Giang Nam lóe lên ánh sáng của tiền!
Bạn cần đăng nhập để bình luận