Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 121 -



Chương 121 -




"Phụt… A ~"
Không thể cười!
Tuyệt đối không thể cười ra tiếng!
Giang Nam chẳng lẽ không cần mặt mũi sao?
Ta là dân chuyên nghiệp! Gặp được loại tình huống này tuyệt đối sẽ không cười!
TrỪ khi nhịn không được!
Hạ Dạo nghẹn mà toàn thân đều run lên, nhìn Giang Nam một cách tràn đầy thương hại!
"Hử? Tiểu Nam? Làm sao vậy? Ngươi kêu gì…"
Giang Nam cố nén, không dám cử động dù chỉ là một chút.
"Không… Không có gì!"
Thực tế trong lòng đều đã nổ!
Tiểu Tuyết a!
Ngươi vẫn chưa chịu buông ra nha!
Ngươi đừng nắm mãi nữa!
Cái này… Cái này khiến ta thật khó xử mà.
Giờ phút này, Chung Ánh Tuyết còn nắm "Cần số" không muốn buông ra.
Cô sợ lần sau lại cần dùng tới lại không sờ thấy.
Theo thời gian trôi qua.
Chung Ánh Tuyết cũng hơi có chút nghi ngờ.
Sao "Cần Số" này càng ngày lại càng cứng vậy?
Ân..
Nên lên mức bốn!
Lại gạt cần!
Về hộp số!
Mặt Giang Nam đỏ bừng, cắn chặt môi dưới, lấy tay che trán…
Cố nén không lên tiếng.
Không được!
Không được rồi!
Hạ Dao: ! ! !
Chung Ánh Tuyết Lại Càng nghi ngờ hơn, sao tốc độ của xe không tăng chứ?
Lại tăng thêm thử xem?
Gạt cần!
Về hộp số!
Giang Nam: "Ưm ~"
Giờ phút này thân thể Giang Nam đều căng cứng!
Vô lăng trong ngực đều sắp bị hắn bóp nổ.
Tiểu Tuyết!
Mau buông tay ra!
Quá kích thích!
Quả thực muốn cái mạng già này mà!
Chung Ánh Tuyết ngoẹo đầu nghi ngờ nói: "Sao tốc độ xe vẫn không tăng?"
"Xe hư rồi sao?"
Rốt cuộc Hạ Dao đã không nhịn được nữa: "Phụt… Ha ha ha ha ha ha a!"
"Tuyết Tuyết! Ngươi cúi đầu nhìn xem ngươi đang nắm cái gì?"
Chung Ánh Tuyết vô thức nhìn tay phải của mình.
Nơi đó nào phải là cần số chứ?
Rõ ràng là…
Mặt cô lập tức trở nên đỏ bừng bừng.
Tay nhỏ tựa như bị điện giật thu hồi lại!
"Nha!!!"
"Ta… Ta…."
"Tiểu Nam! Thật xin lỗi, ngươi có đau hay không?"
Cô đều mắc cỡ gần chết rồi!
Lâu như vậy mà bản thân vẫn nghĩ là tại hộp số?
Trên thực tế là tại…
Còn nắm một lúc lâu như vậy?
Chung Ánh Tuyết hận không thể tìm được một khe đất chui vào!
Giang Nam thở phào nhẹ nhõm!
Nếu lại để cho Chung Ánh Tuyết tăng tốc thêm hai lần nữa!
Hắn chắc sẽ xong đời mất!
"Không sao! Vẫn còn dùng được!"
Hạ Dao: ? ? ?
Mẹ nó còn có thể dùng?
Có cần phải thẳng thắng tới vậy không?
Còn có ta ở đây a!
Chung Ánh Tuyết: ? ? ?
Đang tới lúc Hạ Dạo muốn nhổ nước bọt Giang Nam.
Biểu tình Giang Nam trở nên hoảng sợ!
"Tiểu Tuyết! Trong tay ngươi đang cầm cái gì?"
Ánh mắt hai người lập tức tập trung vào trên tay Chung Ánh Tuyết.
Không phải chứ? Vậy mà lại là cờ lê điều khiển! ! !
Lại bị cô bẻ xuống?
Mà giờ khắc này xe còn đang chạy trên đường!
Ba người đồng loạt nhìn về phía mặt đường, vẻ mặt kinh tủng!
Xe phóng thẳng tới rừng cây nhỏ bên cạnh công viên!
Trong hai tiếng thét chói tai đâm sầm vào một gốc cây!
Đèn xe của G-Class cũng không phải là đồ chơi!
Phải gọi là sáng như ban ngày!
Lập tức rọi sáng cả rừng cây nhỏ!
Sau đó Giang Nam liền thấy trong bụi cỏ có một đôi nam nữ?
Đang bạch bạch bạch? ? ?
Không riêng gì Giang Nam ngây ngẩn!
Ngay cả Chung Ánh Tuyết và Hạ Dao đều ngây ngẩn!
Chúa ơi! Ở nơi này mà cũng có thể gặp phải?
Không phải chứ?
Chung Ánh Tuyết: "Nha! Lưu manh! Sao có thể ở nơi thế này…"
Cô xấu hổ trực tiếp che mắt!
Hạ Dao thì mang vẻ mặt hưng phấn, trực tiếp từ hàng sau duỗi đầu tới.
"Chỗ nào đâu? Chỗ nào đâu? Ta xem thử!"
"Lợi hại! Lợi hại!"
Giang Nam cũng ngẩn người!
Mon mẹ nó?
Không đúng!
Gã đàn ông này mặc đồ hơi quen thuộc oa!
Đầu trọc sáng bóng?
Cái này . . . Đây không phải là Trịnh Vĩ sao?
Rừng cây nhỏ?
Kích thích như vậy sao?
Trịnh Vĩ: ! ! !
Hắn mẹ nó thiếu chút nữa trực tiếp bạo tạc tại chỗ!
Vốn dĩ làm bên trong rừng cây nhỏ này đã đủ kinh hồn táng đảm!
Muỗi còn nhiều!
Chỉ mới bao lâu mà đã bị mũi đốt hết mông!
Trốn đều đã đủ sâu!
Ai biết một tiếng vang thật lớn, một cỗ G-Class trực tiếp vọt vào trong rừng cây?
Cái đèn xe kia vừa chiếu! Có thể nói là chỉ cần liếc nhìn là thấy rõ oa!
Hắn run một cái!
Trực tiếp bị dọa!
Có cần phải xui xẻo như vậy không?
Khương Hồng đều sắp điên!
Nhanh lẹ trốn sau cây!
"Trịnh Vĩ! Trở về xem ta có giết ngươi hay không!"
"Ngươi đồ vương bát đản trời đánh!"
Trịnh Vĩ đều mẹ nó sắp khóc lên!
Dù nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến được oa!
[Giá trị oán khí từ Trịnh Vĩ +1000!]
Giang Nam ho nhẹ hai tiếng nhi, cũng không thể lại giằng co như vậy nữa a.
Thế là xuống xe.
"Người anh em! Chào. . . Chào buổi tối oa?"
Trịnh Vĩ vừa nhìn thấy là Giang Nam?
Mặt đều đen!
Con mẹ nó!
Có cần phải không trùng hợp như vậy không?
Đêm hôm khuya khoắt lái xe tông vào trong rừng cây?
Trên mặt Trịnh Vĩ nặn ra một nụ cười còn khó coi so với khóc: "A . . . Chào buổi tối!"
"Tản bộ đâu a . . ."
"Ân . . . ừm! Ngắm ánh trăng!"
Con mẹ nó bầu trời đen kịt, nào có mặt trăng a!
Một cuộc trò chuyện đầy lúng túng!
Giang Nam thật sự không chịu được nữa!
Để cho Chung Ánh Tuyết cùng Hạ Dao xuống xe, thu nhận vào trong không gian dị độ.
Mau chóng rời đi rừng cây nhỏ nhi!



Bạn cần đăng nhập để bình luận