Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 1238:

Chương 1238:
Trụ khí do thủ lĩnh Thiên Ngưu bắn ra trong nháy mắt bị đốt cháy, hóa thành cột lửa màu lam với đường kính gần 50 mét, dài ngàn mét!
Tựa như đại pháo laser, không chút lưu tình xuyên thủng mỏ quặng!
Tràng diện kia rung động tới mức có thể so với cảnh diệt thế!
Càng kinh khủng hơn chính là, trong trụ lửa còn xen lẫn từng khối khốn linh cương vuông vức đỏ thẫm bị đốt!
Dùng tốc độ kinh người bắn ra ngoài, còn là bắn liên tục!
Lăng Phong che mặt: "Dữ dội như vậy sao? Đây đâu phải Cuồng Khí Thiên Ngưu chứ? Đây phải là Khốn Linh Pháo mới đúng! Trực tiếp bắn ra khốn linh cương với tốc độ cao?"
Cung Lâm nuốt một ngụm nước miếng: "Công kích thật sự quá mãnh liệt, cái này... không chê vào đâu được!"
Tần Thụ ngơ ngác nói: "Thứ này nếu bắn vào người trên người... Tê ~ Bá ca? Ngươi có thể chống đỡ nổi sao?"
Vương Bá: ….
"Dưới trạng thái khốn linh... Quá sức!"
Không riêng gì công kích hỏa diễm, mấu chốt bên trong còn xen lẫn đạn pháo khốn linh cương a!
Giang Nam: A hô hô ~
Sau khi trình diễn màn diệt thế đại pháo, sừng màu đỏ của thủ lĩnh Thiên Ngưu rút đi, ống khí này hẳn đã giải phóng xong!
Giờ phút này, ba vạn đàn em Thiên Ngưu của nó đã quỳ hết, cực kỳ sùng bái!
Vẫn là đại ca lợi hại a!
Chỉ thấy đuôi bọ của thủ lĩnh Thiên Ngưu bốc lên khói trắng, mặt đất phía sau bị cày ra một cái rãnh đất!
Trên mỏ quặng đều bị bắn ra một cái lỗ thủng lớn, biến thành núi trăng lưỡi liềm!
Thủ lĩnh Thiên Ngưu mang vẻ mặt đắc ý, hưởng thụ ánh mắt sùng bái của các đàn em!
Lập tức bụng lại vang lên tiếng sấm, sừng côn trùng của nó lại chậm rãi đỏ lên!
Vẻ mặt thủ lĩnh Thiên Ngưu kích động, đậu nành này đối với tộc Thiên Ngưu mà nói, quả thực chính là thần khí có được không?
Giờ phút này ánh mắt nhìn về phía Giang Nam đã không còn có địch ý, mà là sự thân mật đi tới Giang Nam trước mặt!
Dùng sừng bọ của mình cọ vào cánh tay Giang Nam, biểu đạt thiện cảm!
"Chi~"
Giang Nam ha ha cười không ngừng: "Đi theo ta lăn lộn, đậu nành không thiếu!"
Các đàn em Thiên Ngưu vừa nghe, nước miếng đều chảy ra, nhìn một đống đậu nành nhỏ trên mặt đất với ánh mắt lấp lánh, nhao nhao lên tiếng, tỏ vẻ thân thiên với Giang Nam!
Mọi người mang vẻ mặt câm nín nhìn một màn này, thế này mà cũng được?
Cứng không được thì mềm?
Cứ như vậy thu thấp Cuồng Khí Thiên Ngưu?
Giang Nam đều vui điên rồi, nhìn cái sừng của thủ lĩnh Thiên Ngưu càng đỏ tươi kia, trong đầu lại có ý nghĩ!
"Về sau liền gọi ngươi Tiểu Ngưu Phê đi! Vừa dễ nghe, cũng chuẩn xác nữa!"
Đám người Lăng Phong: (=_= )
Ngươi thật đúng là thiên tài đặt tên mà!
Cũng bởi vì người ta biết nổ rắm, liền đặt tên là Tiểu Ngưu Phê sao?
Tiểu Hồng Nhan? Xe Ba Bánh? Ngưu Phê?
Tên của thú công cụ đều khó nghe như vậy sao?
Hoàn toàn không cùng cấp bậc với Tiểu Tửu Oa!
"Ai đúng rồi! Các ngươi có từng thấy hạch tâm hay không?"
Hùng Nhị rống lên hai tiếng, giải thích cho Tiểu Ngưu Phê về hạch tâm là cái gì!
Vẻ mặt thủ lĩnh Thiên Ngưu nghi hoặc, cái hiểu cái không gật gật đầu!
Ánh mắt đám người Giang Nam sáng ngời!
Cuối cùng cũng có manh mối?
Giang Nam mang toàn bộ năm ngàn cân đậu nành đến chào hỏi với các đàn em mới!
Không ít chiếc sừng của đám Cuồng Khí Thiên Ngưu đều sáng đỏ lên, nhìn Giang Nam mà lòng tràn đầy vui mừng!
Thu phóng tự nhiên của Thiên Ngưu quả thực quá lợi hại!
Cái này tương đương với nghẹn một đại chiêu a!
Ăn đậu nành, tất nhiên là ohair làm việc cho Giang Nam!
Thủ lĩnh Thiên Ngưu mang theo đám người Giang Nam chạy về hướng của hạch tâm!
Trên đường, đám người Lăng Phong Vương Bá căn bản không dám tới gần Cuồng Khí Thiên Ngưu đáng phát ra ánh sáng từ chiếc sừng!
Thứ này nếu lỡ nổ một phắt, còn không phải bị ươm vàng toàn thân sao?
Mà Tần Thụ lại mượn cơ hội này, len lén chạy đến đuôi ngưu, thò đầu không ngừng nhìn!
Vương Bá run rẩy nói: "Mẹ nó! Lão đệ ngươi không muốn sống nữa à? Đạo sư không dạy ngươi không thể đứng ngay trước họng pháo sao?"
Vừa bóp cò, đầu đều nổ!
Vẻ mặt Tần Thụ bừng tỉnh đại ngộ!
"À ~ trách không được lại vuông vức tới vậy, thiên nhiên thật sự kỳ diệu mà!"
Vừa nói ra lời này, lại có không ít người bị gợi lên lòng hiếu kỳ, cũng theo đó mà nhìn lại, không khỏi phát ra từng trận tiếng thán phục!
"Thế giới rộng lớn này không thiếu chuyện lạ, hôm nay xem như mở mang kiến thức!"
"Kết cấu này thật sự là quá diệu, trách không được sẽ ra hình vuông! Chậc chậc chậc..."
Ngay cả Giang Nam cũng bị gợi lên hứng thú, bò ra phía sau nhìn thoáng qua!
"Hiểu rồi ~ Tiểu Ngưu Phê thật trâu bò!"
Giờ phút này, mặt thủ lĩnh Thiên Ngưu đều đen, đám nhân loại này đều có loại đam mê kỳ quái gì vậy!
Vây quanh phía sau ta nhìn lung tung cái gì? Ta không cần mặt mũi nữa sao?
Con mẹ nó!
Đi theo Thiên Ngưu đến vị trí trung tâm của tầng thứ chín, nơi này là nơi kiếm thức ăn trước đó của đám Thiên Ngưu, đã bị gặm đến trăm ngàn lỗ thủng!
Mang theo mọi người tiến vào hang động rắc rối phức tạp, đi vào sâu trong lòng đất!
Chỉ thấy một tấm bia đá màu đen dài 6 mét, rộng 2 mét đâm trên mặt đất!
Phía trên khắc vô số chú văn phức tạp!
Ánh mắt mọi người sáng ngời, trong lòng cực kỳ phấn chấn, hạch tâm tầng thứ chín!
Tìm được cũng quá nhanh a, hạch tâm tầng tài nguyên thứ tám thứ chín đã tới tay?
Giang Nam cười hắc hắc: "Hay lắm!"
Trong lúc nói chuyện liền đi tới trước tấm bia đá khẽ vuốt ve, vẫn là cảm xúc kim loại, nhưng tựa hồ cũng không dày đặc như hạch tâm tầng thứ tám!
Khiến cho người ta có một loại cảm giác kém chất lượng!
Giang Nam nhíu mày, cái này có sự liên quan nhất định với việc không gian Linh Khư tầng thứ chín bất ổn sao?
Trong lúc suy nghĩ hai tay ôm lấy hạch tâm, hung hăng dùng sức!
Vậy mà không động đậy?
Giang Nam phát lực, mạnh mẽ rút ra!
Nhanh chóng đem hạch tâm từ dưới đất nhổ ra.
Nhưng mà đúng lúc này, da đầu Giang Nam tê dại, toàn thân chợt dựng tóc gáy, nhanh chóng nhìn về phía bên trái!
Toàn bộ nằm xuống!
Nói xong bỏ lại hạch tâm, thân thể tựa như mũi tên nhọn phóng về phía bên trái Heidi!
Vừa dứt lời!
Chỉ nghe "Oanh" một tiếng, một khe nứt không gian dài trăm thước đột ngột xuất hiện, mở rộng lòng đất!
Dao động tinh thần rất mạnh từ trong đó truyền ra, đánh cho tất cả mọi người đều chấn động đại não, tai mũi chảy máu!
Cũng lấy tốc độ cực nhanh xẹt qua, Giang Nam ôm lấy Heidi, hai người cùng nhau trốn sang bên trái!
Khe nứt không gian nguy hiểm lướt qua vai, thoáng qua khép lại, không còn bóng dáng!
Vẻ mặt mọi người đều sợ trắng bệch, đau đầu muốn nứt ra!
Chỉ thấy đỉnh hầm lúc trước cũng đã không còn!
Khe nứt không gian rạch một vết nứt dài ngàn mét trên mặt đất!
Đất đá đều bị cắt hút vào khe nứt không gian!
Heidi đứng dậy lau máu mũi, vừa mới nếu không phải nhờ Giang Nam, sợ là mình sẽ bị hút vào khe nứt không gian!
Bạn cần đăng nhập để bình luận