Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 1128 -



Chương 1128 -




Cho tới bây giờ Di Dạ chưa từng hưng phấn như vậy, hai tròng mắt hoàn toàn hóa thành màu đỏ như máu!
Sau lưng vào giờ khắc này lại toát ra tám cây trường mâu máu sắc bén!
Không, là chân nhện mới đúng!
Tám cái chân nhện đỏ như máu ôm chặt lấy Giang Nam, giống như con nhện đang săn bắt mồi của mình vậy!
Giang Nam mở to hai mắt!
Dạng hóa thú của Di Dạ là của nhện sao?
Mình trở thành con mồi của cô?
Xong đời! Có lẽ thật sự sẽ bị ăn thịt!
Di Dạ! Cái con mẹ nhà ngươ!
Nhưng trên độc tố, Giang Nam hoàn toàn không chịu nổi cảm giác choáng váng, ngủ thiếp đi!
Di Dạ đứng dậy lau khóe miệng đỏ bừng, cảm giác tim đập nhanh hơn!
Ánh mắt nhing Giang Nam mê man sáng lấp lánh, hưng phấn không thể khống chế!
Thật giống như phát hiện trân bảo gì đó!
"Cô gái này thật đặc biệt! Ngươi chỉ có thể là bảo bối của ta, ai cũng đừng hòng cướp đi!"
……
Giang Nam mơ mơ màng màng tỉnh lại, trong lòng không khỏi cả kinh!
Mình không chết? Vết cắn trên cổ đã khép lại!
Cảm giác mỏi mệt trong cơ thể đã hết, ngay cả tu vi đều tinh tiến vài phần, mơ hồ có cảm giác muốn đột phá Bạch Kim!
Giang Nam bối rối, mình không phải bị Di Dạ cắn, hơn nữa còn bị rót độc tố vào sao?
Đây là tác dụng của độc tố?
Đúng lúc này, Giang Nam nghe được tiếng nói chuyện, vội vàng giả bộ ngủ, ánh mắt len lén mở ra một khe hở, dùng dư quang nhìn lén!
Chỉ thấy Di Dạ ngồi ở trên giường, trên mặt mang theo nụ cười hạnh phúc thỏa mãn.
Phía sau lưng là tám cái chân nhện linh hoạt vũ động, hai cổ tay chỗ không ngừng có tơ nhện bị rút ra!
Cô... cô lại dùng tơ nhện đan áo len?
Chuyện gì đây?
Mị đứng ở một bên vuốt cằm nói: "Nữ vương đại nhân? Cô gái này thế nào?"
Di Dạ thỏa mãn nói: "Ta thích cô ấy, cô ấy rất đặc biệt, máu của cô ấy khiến cho ta hưng phấn, tim đập gia tốc, thậm chí là nghiện!"
Mị cảm thấy ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên nghe được lời đánh giá như thế từ nữ vương!
"Mị đã biết, nữ vương đại nhân, áp lực đến từ các quốc gia càng lúc càng lớn, nếu cứ tiếp tục phong tỏa Thâm Uyên, có thể sẽ khiến cho quốc tế bất mãn!"
"Chúng ta còn phải cho Odin thời gian sao?"
Giang Nam âm thầm thấy căng thẳng, không uổng bị uống máu a, rốt cục có thể nghe được tin tức sao?
Biểu tình Di Dạ không thay đổi: "Hừ! Bất mãn thì thế nào? Chuyện Thâm Uyên còn chưa tới phiên bọn họ nói chuyện!"
"Nhưng tốt nhất cũng không nên ký thác mọi hi vọng ở trên người Odin!"
"Bằng không lại qua một đoạn thời gian, thành Bất Dạ sẽ bị địa tội thù hằn triệt để hủy diệt, xung đột càng ngày càng nhiều, cần tìm phương pháp tạm hoãn xuống chuyện này!"
Mị vội vàng nói: "Có cần liên lạc với Bồ Công Anh không, đậu thần kỳ của bọn họ..."
Di Dạ nhíu mày: "Nói như vậy liền có nghĩa phải bỏ qua Hắc Trảo, dù là nuôi chó nhưng nuôi thời gian dài cũng sẽ có cảm tình, ta không quá muốn tá ma giết lừa!"
"Chẳng qua... biểu hiện gần đây của Hans làm ta rất thất vọng, ta bắt đầu có chút chán ghét hắn rồi!"
"Chuyện này để sau hẳn nói!"
Giang Nam nằm ở trên giường giả bộ ngủ, trong lòng thấy vui vẻ, thì ra thái độ của Di Dạ là thế này sao?
Quả nhiên nằm ở bên gối là có thể nghe được lời trong lòng a, nhưng sự hi sinh này hình như có chút lớn nha...
Di Dạ trầm tư một lát: "Cho Odin ba ngày nữa! Ba ngày sau mở tiệc ở hải đăng Cầu Vồng!"
"Mời người của tất cả các quốc gia muốn xuống Thâm Uyên lại đây, cùng nhau nói bàn chuyện này!"
"Nếu đã muốn hạch tâm tầng tài nguyên, vậy cần giúp ta giải quyết vấn đề, thế lực khắp nơi cũng không phải không có người tài ba!"
Mị nhẹ nhàng gật đầu!
Giang Nam âm thầm tính toán, ba ngày nữa sao?
Vậy kế hoạch của mình có thể định ra rồi!
Trong chốc lát, Di Dạ liền dùng tơ nhện dệt ra một cái áo ba lỗ, điên cuồng rót linh lực của mình vào trong, thẳng đến khi tơ nhện hút đầy!
Đặt áo ngay ngắn ở bên gối Giang Nam, trong ánh mắt có chút không nỡ.
"Mị! Cô ấy là của ta, thời điểm ta muốn gặp cô ấy nhất định phải gặp được! Ngươi sắp xếp đi!"
Mị: "Vâng! Nữ vương đại nhân!"
Nói xong Di Dạ liền rời khỏi phòng!
Mà Giang Nam thì giả bộ ngủ hơn 10 phút rồi mới tỉnh lại!
Vẻ mặt mơ hồ dụi mắt!
Lập tức giống như là đột nhiên nhớ tới cái gì đó.
"Hu hu... Chị Mị! Nữ vương! Nữ vương đối với ta!"
Mị cười ngồi xuống bên cạnh Giang Nam, choàng qua bả vai của hắn: "Không khóc, nữ vương rất thích ngươi a!"
"Ngươi xem? Cô ấy còn đặc biệt đan áo cho ngươi, ta cũng không có!"
"Tơ nhện được dung nhập linh lực của nữ vương vào, có thể nói là sợi tơ dẻo dai nhất trên thế giới, áo do loại tơ này dệt thành, linh binh đều cắt không hỏng, rất trân quý!"
Giang Nam ngây dại, áo này là dệt cho ta sao?
Người phụ nữ hư hỏng này cũng quá biết cách a!
Sự khủng bố của tơ nhện này Giang Nam thật sự đã kiến thức được, thứ đồ chơi này dệt thành áo, lực phòng ngự sẽ khủng bố thành cái dạng gì?
Giang Nam vui ra rắm, hút máu thì tính là chuyện gì chứ!
Thậm chí còn muốn lại chạy đến mấy lần, để Di Dạ dệt cho ta một bộ quần áo toàn thân!
Nhưng ngoài mặt vẫn yếu ớt nói: "Thật... thật sự là cho ta? Nữ vương thật tốt!"
Mị cười nói: "Đương nhiên, nữ vương cũng thích ngươi, đợi lát nữa ngươi giao phương thức liên lạc cho ta, nếu ngài muốn gặp lại ngươi thì ta liền gọi ngươi!"
Thần sắc Giang Nam nghiêm chỉnh!
Xin hãy gọi cho ta, dù nói gì thì lão tử cũng phải kiếm được nguyên bộ quần áo tơ nhện từ chỗ này!
Chủ yếu vẫn là hỏi thăm tình báo, vì để chấp hành nhiệm vụ tốt hơn, cũng là suy nghĩ cho Bồ Công Anh!
Chỉ có thể hy sinh bản thân, loại tinh thần vô tư kính dâng này phàm là ai nghe xong hẳn cũng sẽ cảm động đi?
Căn bản không phải vì ăn bám hay gì cả!
Mmm! Chính là như thế!
Sau khi để lại phương thức liên lạc, Giang Nam đã được Mị đưa ra khỏi hải đăng Cầu Vồng!
Một đường bị cô đi theo, coi như Giang Nam muốn đi dạo thêm bên trong hải đăng tìm nắp nồi gì đó, cũng không có cách nào thoát thân!
Hơn nữa Di Dạ không phải khó giải quyết bình thường, căn bản không phải loại Đạo Thiên cặn bã như Barton có thể so sánh!
Mình vẫn đừng tìm đường chết thì hơn.
Ra khỏi hải đăng, Giang Nam đi trên đường cái không khỏi ngẩn ra.
Ta đây cũng coi như là bị nhện cắn đúng không?
Còn là con nhện cấp Đạo Thiên?
Nghĩ vậy liền giơ tay dùng cổ tay nhắm ngay đèn đường, ngón giữa cùng ngón áp út nắm lại!
"Viu~"
Nhưng mà cũng không có tơ nhện từ trong cổ tay bắn ra, không khỏi có chút mất mát!
Lại đi tới bên tường, trong mắt chờ mong lấy tay dán lên tường, bám nửa ngày cũng không leo lên được...
Mấy người trên đường đều hoang mang, em gái này sợ không phải đầu bị vô nước đó chứ?
Lớn lên trông đáng yêu như vậy, đáng tiếc lại là đứa ngốc!
Nhưng mà trên sân thượng hải đăng, ánh mắt của Di Dạ lại nhìn chằm chằm vào bóng người nho nhỏ trên đường phố!
Trong mắt trầm luân!
Làm sao bây giờ? Vừa rời đi đã bắt đầu thấy nhớ rồi...
……



Bạn cần đăng nhập để bình luận