Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 1311:

Chương 1311:
Giang Lan trừng mắt: "Ngươi con..."
Vừa định nói tục, thân thể Giang Lan cứng đờ!
Không được không được, bây giờ mình là một thiếu nữu, không thể mắng chửi ~
Vội vàng trốn sau lưng Di Dạ, vẻ mặt lã chã muốn khóc.
"Chị gái xấu xa, Lan Lan sợ..."
Ba thanh niên đi xe máy cũng bị Giang Nam khiến cho hoang mang!
Vừa rồi là ảo giác đúng không?
Em gái đáng yêu kia định chửi bậy đúng không?
Ba người vừa định nói chuyện, chỉ thấy hai tròng mắt Di Dạ híp lại!
"Ầm!"
Linh áp khủng bố đppjt ngột nở rộ ra ở phạm vi cực nhỏ, nặng nề áp trên người ba!
Ba người kia chỉ là cấp bậc Thanh Đồng đáng thương, một chút đường sống phản kháng đều không có!
Bị áp đến hộc máu, ánh mắt tràn đầy sợ hãi!
Đây... Đây là linh áp cấp bậc gì?
Giang Lan không khỏi thương hại ba người, thời điểm mình còn là Thanh Đồng cũng chưa từng kiêu ngạo giống các ngươi a!
Di Dạ mà cũng dám chọc?
Mị ở bên cạnh tiến lên, giơ tay nắm lấy cổ áo ba người, liền đi về hướng rừng cây nhỏ bên cạnh!
"Chị Mị, không thể giết người a!"
Mị cũng không quay đầu lại: "Ta có linh kỹ trị liệu, ngươi yên tâm!"
Giang Lan rụt cổ, ba người này sợ là xong đời rồi!
Di Dạ cũng không bị ảnh hưởng tâm tình tốt, hai người được như nguyện ngồi lên đu quay!
Trong buồng xe, Di Dạ nhẹ nhàng ôm lấy Giang Lan, quan sát cảnh đêm phồn hoa của Liên Thành, trong ánh mắt đều là sự thỏa mãn!
"Không biết cái đinh kia có lai lịch gì mà dám nhổ? Lá gan ngươi đủ lớn!"
Giang Lan ngẩn ra: "Ách... ngươi đang nói chuyện với ta nào?"
Di Dạ trợn trắng mắt: "Ngươi nói xem?"
Giang Nam nhún vai: "Sợ cái gì chứ? Sợ đông sợ tây, ta cũng không đi tới được ngày hôm nay!"
Di Dạ nghiêm túc nói: "Cái đinh kia sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện, có lẽ mang ý nghĩa bắt đầu nào đó!"
"Nhanh chóng trưởng thành, đừng để chết sớm, ngươi quá yếu!"
"Lấy năng lực của ngươi, đứng trong sóng gió chỉ lo thân mình còn có thể, nhưng ngươi không phải loại người chỉ lo cho mình, cho nên ngươi cần trở nên mạnh hơn!"
Giang Nam cười nói: "Ta cũng chưa từng dừng bước, đừng lo lắng cho ta!"
Di Dạ bĩu môi: "Quỷ mới lo lắng cho ngươi! Ta chỉ lo lắng Lan Lan của ta! Mau biến trở về!"
Giang Lan: …
Cho nên rốt cuộc có gì khác nhau chứ!
Di Dạ ôm Giang Lan thì thầm bên tai: "Có muốn biết chị gái rốt cuộc xấu xa ở chỗ nào không?"
"Công chúa nhỏ xinh đẹp của ta..."
Giang Lan: …
Đừng trêu chọc nữa, ai chịu được chứ!
Nếu ta mà có bản lĩnh như ngươi, ta đều đã có con rồi!
Chỉ thấy Di Dạ giơ tay bắn ra mấy sợi tơ nhện!
Cửa sổ phòng khách của đu quay, cửa sắt che kín!
Mặt Giang Lan trắng bệch, không... không phải chứ?
Hút máu trên đu quay?
Kích thích như vậy sao?
"Chị gái xấu xa, chúng ta làm như vậy không tốt lắm!"
Di Dạ cười xấu xa nói: "Ta nói được là được, cũng sẽ không có ai nhìn thấy, ngoan ~ nghe lời!"
"Còn nữa, giữa đường không được biến trở về biết không?"
"Nếu không nhện đỏ chúng ta sẽ ăn thịt bạn đời!"
Nói xong nhe răng nanh, cắn vào cổ Giang Lan!
Bàn tay cũng không thành thật, không ngừng du tẩu khắp nơi!
Giờ khắc này Giang Lan chảy xuống nước mắt hối hận!
Lan Lan! Ngươi phải kiên cường a!
Ngươi đều đang vì nhiệm vụ, là vì hy sinh cho nhà mình a!
Giang Lan: (T_T)
Giang Lan tự an ủi mình đều bị bản thân làm cho cảm động!
Vòng đu quay một vòng lại một vòng, những người khác đều đi hết!
Cũng không thấy Di Dạ cùng Giang Lan xuống!
Giờ phút này Mị đứng ở đu quay, cũng không biết đã đưa cho nhân viên bán vé vào cửa mấy tờ một trăm!
Nhìn cửa sổ bị tơ nhện che kín, Mị cười trộm!
Trực tiếp lấy ra một xấp tiền từ trong túi nhét cho nhân viên!
"Đây! Vòng đu quay này chúng ta bao trọn đêm!"
Nhân viên chấn kinh!
"Mẹ nó! Thanh niên ngày nay đều điên rồi sao?"
……
Sáng sớm hôm sau, ba người Giang Lan mới trở lại căn cứ Bắc Hải!
Dương Kiên cả đêm cũng ngủ không ngon giấc, vành mắt đen sì!
"Chuyện chia hoa hồng..."
Di Dạ cười nói: "Các điều kiện còn lại không thay đổi, lợi nhuận ta chỉ lấy 10% là đủ rồi!"
"Chuẩn bị máy bay trở về Thâm Uyên, bên kia còn có không ít chuyện đang chờ ta xử lý!"
Trong lúc nói chuyện bàn tay nhỏ bé ở phía sau lưng Giang Lan khẽ bóp một phát, mang theo hạch tâm tầng một đi thẳng đến sân bay, vẻ mặt tiêu sái!
Dương Kiên ngơ ngác tại chỗ!
Chuyện quái gì vậy? Không phải chứ? 10% là đủ?
Thế này còn ít hơn gấp đôi so với dự đoán!
Dương Kiên ngơ ngác nhìn Giang Lan, cô gái này lại có mặt mũi tới như vậy sao?
So với mặt mũi của Giang Nam còn lớn hơn, không khỏi giơ ngón tay cái lên với cô!
A? Sao trông cô ấy lại gầy hơn một vòng so với hôm qua chứ?
Giang Lan héo mòn!
"Chú Dương không cần cám ơn ta, đây đều là việc ta phải làm!"
"Nhớ kỹ nhất định phải tính phần thưởng cho Nam Thần a! Hắn đã rất vất vả!"
Dương Kiên nặng nề gật đầu, chạy đi tiễn Di Dạ!
Mà Giang Lan thì thuấn di đến phòng vệ sinh đổi tài khoản, ăn một viên nhân sâm, lúc này mới quay về!
Trong lòng cảm thấy cay đắng!
Quỷ mới biết đã bị Di Dạ hút bao nhiêu máu? Hẳn là thấy mình phải trở về, nên mới chạy tới uống cho no sao?
Dương Kiên sau khi tiễn người đi, lúc này mới tìm được Giang Nam!
"Tối hôm qua ngươi đã đi đâu? Sao không liên lạc được với ngươi?"
"Lại nói cô gái tên Giang Lan kia đâu? Ta còn chưa cám ơn cô ấy đàng hoàng!"
Giang Nam bịt mũi: "A ~ a! Lan Lan sao, cô bảo ta đưa trở về nhà rồi, nói là mệt mỏi, không muốn ở lại thêm nữa!"
Dương Kiên mang vẻ mặt cảm khái: "Cô gái kia thật có mặt mũi a, vậy mà khuyên được Nữ Vương Phi Hồng! Không biết cô ấy có lai lịch thế nào, bao nhiêu tuổi? Cấp bậc…"
Giang Nam trán đổ mồ hôi: …
"Anh hùng không hỏi lai lịch! Cô nương không hỏi tuổi tác!"
"Kiên ca hỏi chi tiết như vậy, nếu chị dâu biết..."
Dương Kiên: "Khục! Khụ khụ! Việc này cũng không cần nói nhiều, công lao của cô ấy sẽ được tính cho ngươi!
"Ta về thủ đô trước, đã chuẩn bị xong xe lửa, ngươi cùng Tuyết Sư chuyển đám thú khốn linh kia đến rừng thép tỉnh Dương đi!"
"Sau đó lập tức chạy về thủ đô tham gia nghi lễ nhận huân chương! Đúng rồi, Tổng Chỉ Huy muốn gặp ngươi, nhớ chuẩn bị!"
Giang Nam ngẩn ra: "Tổng Chỉ Huy cái gì? Căn cứ Long Uyên ở thủ đô sao? Long ca thì có cái gì đẹp mắt để đi gặp?"
Dương Kiên lấy tay xoa trán: "Chỉ huy tối cao của bộ đội linh võ Hoa Hạ! Phía trên ta!"
Giang Nam trừng lớn con ngươi, giật mình: "Không... không đến mức đó chứ? Ta chỉ là nhân vật nhỏ chuyên bày sạp vỉa hè mà thôi!"
"Chẳng phải chỉ đoạt hai khối hạch tâm trở về thôi sao? Cũng không phải chuyện lớn gì, gặp ta làm gì?"
Dương Kiên liếc mắt: "Chuyện nhỏ? Chuyện lớn rồi, đợi đến thủ đô ngươi sẽ biết!"
"Còn nhân vật nhỏ gì nữa? Đại Tá 21 tuổi! Chậc chậc chậc ~"
Nói xong vỗ vỗ bả vai Giang Nam, xoay người rời đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận