Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 1049 -



Chương 1049 -




Ông chú: "Nào nào, kẹo hồ lô của cô bé đây, 12 đồng!"
Mira lấy cặp sách nhỏ ra trả tiền, Phương Liễu rốt cuộc không chịu nổi nữa, sau lưng đã sớm bị mồ hôi lạnh thấm ướt, vội la lên: "Còn mua kẹo hồ lô gì nữa?"
Mira nhíu mày: "Dì gấp cái gì? Ta mua cho Giang Nam ca ca nha!"
Phương Liễu cười xấu hổ, không nói nữa mà lẳng lặng chờ ở một bên!
Trong ánh mắt của Mira lại hiện lên một tia lạnh lẽo!
Không đúng, hơi thở của huyết thanh bất tử, Mira không thể quen thuộc hơn.
Người của Dracula sao?
Móc ra 20 đồng từ trong cặp sách nhỏ, tránh đi ánh mắt Phương Liễu dùng bút nhanh chóng viết xuống mấy hàng chữ!
Phương Liễu cố nặn ra nụ cười: "Xong chưa?"
Mira nhận lấy kẹo hồ lô, đưa 20 đồng: "Chú không cần thối!"
Ông chú ngẩn ra: "Ai ai ai! Sao có thể như vậy được chứ?"
Nhưng Mira đã một tay cầm kẹo hồ lô một tay dắt Phương Liễu đi xa!
Ông chú vò đầu, cúi đầu nhìn 20 đồng, vẻ mặt bối rối!
"Dracula! Mồi nhử! Định vị, không lo lắng!"
Có ý gì?
……
Dạ Oanh ở trong tiệm gà rán cúi đầu kiểm tra điện thoại di động, gửi tin nhắn cho Giang Nam!
"Khi nào đến? Mira đã không chờ được!"
Nhưng mà giờ phút này Giang Nam đang bán đại lực cho Vương Cương, căn bản không chú ý tới tin nhắn.
Tắt màn hình điện thoại đi, Dạ Oanh ngẩng đầu nhìn lên! Mira ở cửa đã biến mất?
Không khỏi nhíu mày, đứng dậy đi ra ngoài tìm!
Nhưng ánh mắt nhìn chung quanh một vòng cũng không thấy bóng dáng Mira, thần sắc không khỏi trầm xuống!
Chạy đến chỗ chú bán kẹo hồ lô lo lắng hỏi: "Chú, ngươi có nhìn thấy một cô bé cao cỡ này hay không, lưng đeo cặp sách màu đỏ đội mũ trắng!"
"Vừa rồi còn ở cửa!"
Đại gia: "Có nha, còn mua kẹo hồ lô của ta, vừa rồi đã bị một người phụ nữ mặc áo khoác màu vàng dẫn đi!"
"Con của ngươi sao? Người phụ nữ vừa rồi không phải là kẻ buôn người đó chứ? Ta thấy không đáng tin lắm!"
Dạ Oanh nóng nảy, mình liền cúi đầu gửi tin nhắn cho Giang Nam, Mira sao lại bị lạc mát?
Người phụ nữ mặc áo khoác vàng là ai?
Bị bắt cóc? Làm sao có thể!
Mira thoạt nhìn là trẻ con, nhưng trên thực tế hoàn toàn không phải như vậy, cô rất cơ linh!
Làm sao có thể ngốc đến mức để bị bắt cóc?
Ông chú: "A đúng rồi, cô bé kia có đưa ta thứ này, ngươi xem..."
Nói xong đưa đồng 20 tới, Dạ Oanh nhìn chữ phía trên tiền ngẩn ra!
"Dracula? Mồi! Định vị! Không lo lắng!"
Tê~
Mira thật sự bị bắt cóc?
Hơn nữa xem ra là tự nguyện bị bắt cóc?
Bởi vì biết mình cùng Giang Nam đều ở đây, nhất định sẽ phát hiện, cho nên mới không sợ bị bắt cóc?
Dùng bản thân làm mồi nhử, muốn câu ra tàn dư Dracula?
Dạ Oanh che mặt, quả nhiên Mira vẫn không thể quên được 20 năm đen tối không ánh mặt trời mà bản thân đã trải qua ở Dracula!
Vội vàng dùng đồng 100 đổi lại đồng 20 với ông chú, rồi gọi điện thoại cho Giang Nam!
Giang Nam đang ở giữa quảng trường nhận điện thoại!
"Dạ Oanh? Làm sao vậy? Các ngươi tới chưa?"
Dạ Oanh: "Ngươi ở đâu? Mira tự nguyện bị người ta bắt cóc!"
Biểu tình Giang Nam trong nháy mắt trở nên lạnh lùng, bắt cóc?
Ai to gan như vậy, làm chuyện này ở ngay dưới mí mắt lão tử?
Tự nguyện bị bắt cóc là cái quỷ gì?
"Ta đang ở trung tâm quảng trường! Ngươi lại đây đi!"
Mấy người Chung Ánh Tuyết đều nhìn lại, nhìn biểu tình Giang Nam trở nên âm trầm, không khỏi lo lắng nói: "Làm sao vậy?"
Giang Nam vừa muốn nói chuyện!
Đúng lúc này, trong quảng trường truyền đến một tiếng rống to!
"Không muốn bị nổ chết thì đừng nhúc nhích!"
Trong thoáng chốc cả tòa quảng trường đều yên tĩnh!
Chỉ thấy trong đám người, một người đàn ông trung niên với đôi mắt đen kịt đột ngột kéo ra áo lông!
Trên người buộc một bộ thuốc nổ, trong tay cầm một cái kíp nổ, thần sắc điên cuồng!
Không riêng gì một mình hắn, trong đám người lục tục có người kéo áo lông ra!
Lộ ra thuốc nổ trói trên người!
Tám người gắt gao nắm chặt kíp nổ khí, giờ phút này trong mắt tất cả mọi người trên quảng trường đều tràn đầy kinh hoảng, hoàn toàn luống cuống!
Đám người bắt đầu chạy tứ tán, tiếng kêu sợ hãi không dứt bên tai, hoàn toàn trở nên hỗn loạn!
Một người trong đó nhếch miệng cười nói: "Giang Nam, thật đúng là đã lâu không gặp! Còn nhận ra ta sao?"
Giang Nam híp mắt: "Ta mẹ nó mặc kệ ngươi là ai! nơi này là Hoa Hạ! Là thủ đô! ngươi nên hiểu rõ bản thân đang làm cái gì?"
"Hôm nay chỉ cần có một người bởi vì các ngươi mà chết! Ta mẹ nó không cho ngươi được chết yên!"
--
Người đàn ông trung niên buộc bom cười nhạo: "Hôm nay bọn họ có chết hay không, quyết định bởi ngươi!"
Trên trán Giang Nam nổi lên hai sợi gân xanh, một tay kéo một phát, ẩm huyết đại kích liền rơi vào trong tay, thần sắc vô cùng âm trầm!
Đầu tiên là Tiểu Mira bị bắt cóc, sau đó lại là bom thịt người?
Hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến!
Giờ phút này, mấy người Chung Ánh Tuyết, Hạ Dao đã sớm tiến vào trạng thái chiến đấu!
Trong lòng đều vô cùng lo lắng, thế nào cũng không nghĩ tới ngày đó sẽ xuất hiện chuyện như vậy!
Đúng lúc này, Dạ Oanh đột ngột xuất hiện bên cạnh Giang Nam, thấy một màn như vậy cũng không khỏi đau đầu!
Tới gần Giang Nam thì thầm: "Là người của Dracula, Mira tự nguyện bị bắt cóc, hẳn muốn làm mồi, muốn tìm hiểu nguồn gốc, tìm tới hang ổ của tàn Dracula!"
"Những người này hẳn là muốn ngăn cản ngươi!"
Giang Nam cười lạnh, thật đúng là tà tâm không chết, bài học lần trước chưa đủ để khắc sâu đúng không?
Nếu Tiểu Mira không đi theo bọn họ, không chừng còn gây ra chuyện gì nữa!
Đây là cam lòng róc thịt bản thân cũng muốn đánh cược một lần cuối cùng với lão tử?
Tám tên? Còn chưa đủ nhìn!
Nói xong thân thể nghiêng về phía trước muốn động!
Người đàn ông trung niên dữ tợn nói: "Đừng nhúc nhích! Còn nhúc nhích tất cả đều chết cho ta!
"Kíp nổ trong tay bọn họ đều đã bị ấn xuống, bọn họ đều đã bị Ảnh Ma ta khống chế, một khi buông tay, bom trên người liền sẽ nổ tung!"
"Vụ nổ này đủ để san bằng toàn bộ quảng trường!"
Thân thể Giang Nam cứng đờ, sắc mặt âm trầm!
Hung hăng đâm đại kích ẩm huyết vào trong đá cẩm thạch!
Chuyện này khó rồi đây, một khi mình động thủ, Ảnh Ma nhất định khống chế đám người buông kíp nổ ra!
Dù có là mình cũng không thể chắc chắn có thể đồng thời giết chết tám người mà không để một ai buông kíp nổ ra!
"Sơ tán quần chúng, kéo đường cảnh giới, đồng thời điều tra trong đám người còn có ai cột bom hay không!"
"Chúng ta không chắc là chỉ có tám người này!"
Vương Cương ở bên cạnh gắt gao nhìn chằm chằm tám người buộc bom, thần sắc dữ tợn: "Một đám cặn bã!"
Lập tức nghiêm người, làm động chào tiêu chuẩn của quân nhân với Giang Nam!
"Tuân lệnh! Trưởng quan!"
Giang Nam ngẩn ra: "Quân nhân?"
Vẻ mặt Vương Cương nghiêm túc: "Lão binh xuất ngũ khóa 03, nếu có cần, tùy thời vì nhân dân phục vụ, chức trách trong người, sứ mệnh tất đạt!"
Giang Nam nặng nề gật đầu: "Nhờ hết vào ngươi, trước khi tiếp viện đến hay duy trì trật tự hiện trường!"
Ngô Lương và Hùng Nhị gật đầu, không chút do dự đối với mệnh lệnh của Giang Nam!



Bạn cần đăng nhập để bình luận