Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 1558

Chương 1558
Hạ Dao theo đường hành lang lao nhanh vào bên trong: "Phần Huyết và cửa thứ bảy của Tiểu Nam sắp hết thời gian, chiến đấu cường độ cao như vậy sẽ không duy trì được bao lâu!"
"Nhanh đi trợ giúp, Lưu Mãng bổ đao! Lý Tứ khôi phục!"
"Hai anh em còn lại đi vào trong thạch thất hỗ trợ cứu người ở hai bên hành lang!"
Đám người vội vàng hành động, Lý Tứ Lưu Mãng chạy theo sau Hạ Dao!
Nhìn người thực vật có tắt thở hay không, có ý đồ dùng huyết đằng khôi phục thì trực tiếp bổ đao giết chết!
Càng đi sâu vào lại càng kinh hãi!
Bởi vì cứ đuổi như vậy, vẫn không đuổi kịp tốc độ giết địch của Giang Nam!
Đây là chuyển thế của máy ủi đất sao?
Rốt cục, bốn người cũng thấy được Giang Nam ở cuối hành lang!
Ẩm huyết đảo trong tay trảm liên tục 13 nhát, hàn quang cực nhanh!
Thanh âm lưỡi đao cắt qua máu thịt giống như là bài ca phúng điếu đến từ địa ngục!
Chém ngã ba người thực vật trước cửa sắt!
Trên người Giang Nam phủ đầy bảy tám vệt máu, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt tràn đầy mỏi mệt!
Phần Huyết cùng cửa thứ bảy rút đi, thân thể lảo đảo nhưng động tác của Giang Nam cũng không ngừng, thần sắc hung ác!
Hít một hơi thật sâu, nhấc chân hung hăng đạp lên cửa sắt!
Cánh cửa sắt nặng nề bị Giang Nam đạp lõm xuống, bay ra ngoài!
Lộ ra không gian cực lớn phía sau, âm thanh trầm đục quanh quẩn!
Sau cửa sắt là một không gian hố trời rộng lớn, dưới mặt đất gần như bị vét sạch!
Một cỗ mùi thi thể thối rữa đập vào mặt!
Chỉ thấy một bộ rễ cây huyết đằng đường kính bảy tám mươi mét thòng xuống từ trên vách đá hố trời!
Sinh ra vô số nhánh huyết đằng, treo xác linh thú không rõ, còn có hơn mười binh sĩ Ám Dạ!
Huyết đằng đâm vào trong thân thể bọn họ, trắng trợn hút máu tươi......
Có Ám Dạ không biết bị bắt tới bao lâu, sớm đã bị đầu độc không còn hình dáng, bị hút thành người khô!
Mà ngay ánh nhìn đầu tiên, Giang Nam đã nhìn thấy Sơn Miêu bị treo ở trên rễ mây!
Một thân quân trang Ám Dạ đã sớm bị máu tươi nhuộm đỏ, mình đầy thương tích, thân thể đã khô gầy không còn hình dáng!
Tay chân đều bị huyết đằng trói buộc, đâm thật sâu vào trong thịt hút máu tươi!
Vết thương trên người nhiều chỗ đã hư thối, giờ phút này đang buông thõng đầu, trên mặt tràn đầy vết máu mang thần sắc tiều tụy!
Huyết Tiểu Cầu, Lưu Minh, Hắc Nha tất cả đều bị treo trên Huyết Đằng làm chất dinh dưỡng!
Giờ khắc này, thế giới trong mắt Giang Nam triệt để biến thành màu máu, hai tai một trận ù ù!
Hai tay nắm chặt, gân xanh nứt ra, há miệng gầm thét!
"Tất cả các ngươi đều đáng chết!"
Tiếng hét phẫn nộ quanh quẩn trong hố trời!
Phía dưới, còn có năm sáu trăm thành viên hội Phạm Thiên, bị buộc lên rễ mây lấy máu!
Dùng máu này để nuôi dưỡng thân thể người thực vật sống nhờ huyết đằng!
Mà Sơn Miêu tựa hồ nghe được một tiếng gầm thét này của Giang Nam, lông mi khẽ run, mở mắt ra!
Trong con ngươi ảm đạm không ánh sáng, tràn đầy tiều tụy!
Không khỏi ngẩng đầu nhìn về phương hướng cửa sắt!
Cô nhìn thấy Giang Nam xách theo đao!
Là ảo giác sao?
Nhất định là vậy......
Trong sách nói một người nghĩ về một người khác quá lâu, sẽ nhìn thấy ảo ảnh.
Hiện tại Tiểu Nam hẳn còn ở bên trong Hư Không Hải a?
Hắn nhất định phải bình an a!
Thật muốn gặp lại hắn một lần, rất muốn rất muốn...
Đáng tiếc bản thân cô tựa hồ không có cơ hội!
Khóe mắt Sơn Miêu có thứ gì trong suốt chảy ra, nở nụ cười về hướng "ảo ảnh" bản thân tự tưởng tượng ra được kia!
Nhìn khuôn mặt tươi cười tiều tụy của Sơn Miêu, trái tim Giang Nam giống như bị búa đập nát!
Thuấn di một cái đến trước mặt Sơn Miêu, vết thương trên người Sơn Miêu nhìn thấy mà giật mình, cũng không dám tùy ý chạm loạn vào cô!
Sợ mình sơ ý một chút, liền làm thương thế của nàng nặng thêm!
Trạng thái bây giờ của Sơn Miêu quá nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể chết!
Nhẹ nhàng vén vài cọng tóc trên trán Sơn Miêu ra, tay Giang Nam run run chỉ khẽ vuốt ve bên trên gò má cô, động tác dịu dàng!
Thật khó tưởng tượng dược một người có động tác dịu dàng như vậy vừa chém giết mấy trăm người!
"Chịu đựng! Chờ ta giết sạch bọn họ, liền mang ngươi đi!"
Sơn Miêu nhìn "ảo ảnh" trước mắt, trong mắt tràn đầy ôn nhu!
Thật không nỡ nhắm mắt a.
Để cho ta nhìn ngươi một lát, cho dù là ảo giác cũng tốt…
Giang Nam xuất hiện, tự nhiên kinh động thành viên hội Phạm Thiên phía dưới!
"Dám xông vào kho máu của hội Phạm Thiên ta? Ngươi chán sống đúng không? Lên cho ta!"
"Những kẻ giữ gác cổng kia đâu? Làm việc như thế nào vậy? Sao lại cho người vào?"
Ánh mắt Giang Nam vừa chuyển, nhìn về phía hố trời phía dưới thành viên hội Phạm Thiên, trong mắt tản đi nhu quang!
Tràn đầy lạnh lẽo cùng sát phạt!
"Ta đây sẽ đưa ngươi xuống gặp bọn họ!"
Nói xong thân thể tựa như thiên kiếm lao thẳng đánh xuống hố trời!
Vẽ ra lưỡi đao huyết hồng kinh diễm!
Giờ phút này, đám người Hạ Dao cũng lao đến, nhìn thấy rễ cây treo đám người Sơn Miêu Lưu Minh, tê dại da đầu!
Trong mắt giận dữ!
"Lưu Mãng Lý Tứ! Đi cứu người! Ngô Lương! Giết theo ta!"
Nói xong thả người nhảy lên, nhảy xuống dưới hố trời!
Ngô Lương gầm lên giận dữ, tựa như thiên thạch từ trên trời giáng xuống: "Nam ca!"
Giang Nam cũng không quay đầu lại, ném một rương sữa bom hạt nhân, chai bia, còn có đại lực về phía Ngô Lương!
’Bia với sữa! Đại lực bành trướng!"
Chỉ thấy trên đỉnh đầu Ngô Lương nở rộ vầng sáng, hét lớn một tiếng: "Không Phục Chơi Ta!"
Hơn trăm người thực vật đánh về hướng Ngô Lương, mà nghênh đón bọn họ, lại là một vụ nổ hạt nhân!
Tiếng vang quanh quẩn hố trời, nhóm người thực vật giống như pháo hoa bị nổ văng ra khắp nơi!
Mà bên ngoài hang động, trong một cái hố lớn!
Tứ chi Vivian uốn cong với góc độ quỷ dị, miệng không ngừng phun máu!
Lực trùng kích từ trên cao rơi xuống khiến cô bị thương không nhẹ!
Giờ phút này nghe được tiếng vang truyền đến bên trong kho máu, trong mắt không khỏi sốt ruột!
Trong tay thon diễn sinh ra vô số dây leo huyết sắc cắm vào thân thể, tốc độ thương thế lấy mắt thường có thể thấy được phục hồi lại như cũ!
Từ trong hố bò lên, phóng thẳng đến kho máu!
Trên đường hành lang, thi thể ngổn ngang khắp nơi, trong hố trời truyền đến tiếng kêu thảm thiết không dứt!
Trong mắt Vivian tràn đầy sự nổi giận, toàn thân bao trùm băng giáp trong suốt màu lam!
"Giang! Nam! Hôm nay một người các ngươi cũng đừng nghĩ đi, các ngươi đều phải chết, ở lại làm chất dinh dưỡng cho đám đằng huyết đi!"
"Cực Hàn Băng Sơn!"
Trong lúc nói chuyện hai tay hướng lên trời, một núi băng xanh thẳm cao hơn bảy mươi mét ngưng tụ mà ra, điên cuồng phóng thẳng đến hướng Giang Nam!
Ép không khí nổ tung!
Hạ Dao vội la lên: "Tiểu Nam! Cẩn thận đỉnh đầu!"
Mắt thấy tảng băng khổng lồ sắp đập vào người!
Bạn cần đăng nhập để bình luận