Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 1268:

Chương 1268:
Giang Nam:
"Ta đây còn giúp ngươi giải quyết nguy cơ Thâm Uyên dị biến nha! Nếu không nhờ ta, Thâm Uyên này còn phải bị nguyên tội đầu độc không biết bao lâu!"
"Ngươi có biết ta vì giúp cho Thâm Uyên trở lại quỹ đạo, giúp cho ngươi tiếp tục làm nữ vương thành Bất Dạ, đã phải trả giá bao nhiêu không?"
"Sao ngươi lại nhẫn tâm đánh ta!"
Nói ra câu này, Di Dạ giật mình, chuyện giải trừ Thâm Uyên dị biến thật sự là do Giang Nam làm sao?
Trong lòng nhất thời liền không quá tức giận nữa!
Nhưng vừa ngửi mùi trên người, lửa giận lại nổi lên: "Vậy chuyện ngươi vừa mới làm bẩn người ta thì tính thế nào? Thối chết đi!"
"Ta mặc kệ! Nhất định phải đánh, nếu không cơn giận trong lòng này ta không nhịn được!"
Giang Nam vội la lên: "Ngươi vong ân phụ nghĩa, ngươi tá ma giết lừa, ngươi xấu xa!"
Di Dạ nhíu mày, ta xấu xa?
Sao ta nghe mấy lời này có chút quen thuộc như vậy chứ?
Lại có xúc cảm... đàn hồi...
Không đúng, xác nhận lại là sẽ biết!
"Lại đánh thêm hai phát nữa! Ngươi còn nói nữa? Ta liền giết ngươi!"
Giang Nam cắn răng, này nếu lại để cho cô ấy đánh thêm hai phát, cái mông này của mình nhất định khỏi cần dùng nữa!
Giữa ban ngày ban mặt, nhiều người nhìn như vậy, ta không cần mặt mũi sao?
Cái tên Odin này thật không đáng tin, dưới tình huống không nguy cấp đến tính mạng, lại không thể tùy tiện gọi Giang Ninh ra hỗ trợ, thể Bose vừa ra, nhiều người mắt tạp, chẳng phải sẽ trực tiếp nổ nồi sao?
"Đánh thì đánh! Nhưng ngươi có thể để ta đội mũ lên rồi ngươi hẳn đánh ta được không?"
Di Dạ không kiên nhẫn nói: "Sao ngươi nhiều chuyện như vậy chứ, được rồi được rồi!"
Giang Nam trực tiếp đổi một cái mũ lưỡi trai tha thứ từ hệ thống đội ở trên đầu!
Ha ha ha ha!
Lão tử cũng không tin ngươi còn xuống tay được!
Đội mũ tha thứ này vào, Giang Nam nhất thời trở nên cứng rắn!
"Ngươi đánh đi! Dùng sức mà đánh! Giang Nam ta cả đời làm việc quang minh lỗi lạc, ngạo nghễ trơ xương, chưa bao giờ cúi đầu trước người khác!"
"Dù cho ngươi có là nữ vương thành Bất Dạ, cường giả cấp Đạo Thiên, khuynh quốc khuynh thành, phong hoa tuyệt đại!"
"Cũng đừng hòng bắt ta cúi đầu!"
Một câu nói ra, Diêu Hồng trực tiếp phun, ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất, bả vai không ngừng run rẩy!
Là ngươi đó sao? Giang Miệng Ngọt?
Đây có thể nói là lời khen kiên cường nhất mà mình từng nghe qua!
Trong góc nhìn tha thứ của Di Dạ!
"Nữ vương đại nhân, ngươi xinh đẹp như vậy, sẽ không đánh ta đúng không?"
Di Dạ mặt ửng đỏ, lại khen ta xinh đẹp ở trước mặt nhiều người như vậy? Không biết xấu hổ!
Ngươi không biết xấu hổ!
Nam nhân đều không phải thứ tốt lành gì!
Nhưng... nhưng hắn nói rất đúng...
Giúp ta giải quyết nguy cơ Thâm Uyên dị biến, cho dù cách làm hơi khó coi, nhưng trên bản chất cũng là vì giúp thành Bất Dạ chống đỡ được càng lâu a!
Hơn nữa ngọn lửa nổ thành Bất Dạ kia là do ta đốt...
A ~
Giờ khắc này, tay Di Dạ lơ lửng giữa không trung, chần chờ một lát!
Giang Nam: Hừ hừ!
Đánh ta sao?
Cho dù lão tử lại nổ thành Bất Dạ thêm một đợt, ngươi chẳng phải vẫn sẽ tha thứ cho ta sao?
Nhưng mà đúng lúc này, một cỗ gió mát thổi qua!
Mùi thịt quả sầu riêng thấm vào ruột gan!
Di Dạ: Ọe ~
Lại thêm một tiếng nôn khan, Di Dạ nhìn lễ phục của mình, cơn giận bùng cháu!
Hai mắt nhắm lại, bàn tay không chút do dự rơi xuống!
"Bốp!"
Một tiếng giòn vang quanh quẩn!
Giang Nam: A a a!!!
Thân thể cứng đờ, một tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn quảng trường!
Lần này, thậm chí còn dùng sức hơn lần trước.
Giang Nam hoang mang, cái quỷ gì vậy!
Lão tử đội mũ tha thứ sao lại không có tác dụng?
Đến tột cùng Di Dạ đã tức giận cỡ nào chứ?
Ngẩng đầu nhìn lên, Di Dạ vậy mà lại nhắm mắt đánh?
Hiện tại Giang Nam có cảm giác nếu mình mà bị đánh thêm phát nữa tuyệt đối sẽ nở hoa a!
Vì thế bắt đầu điên cuồng giãy dụa: "Dừng! Đừng, dừng a!"
Giờ phút này, Sơn Miêu cắn chặt môi dưới, khuôn mặt nghẹn đỏ bừng!
Tiểu Nam cũng có lúc chịu thiệt?
Rốt cuộc là bảo người ta dừng, vẫn là không dừng a?
Bị đánh nghiện sao?
Chẳng biết tại sao, Sơn Miêu đột nhiên nhớ tới chuyện lúc trước Giang Nam từng đánh mông mình!
Thấy một màn như vậy, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng rất hả giận!
Lại đánh một cái, Di Dạ liền ngây dại, chính là xúc cảm này!
Tiểu Lan Lan cũng mang tới cho mình loại xúc cảm , mình thích cô như vậy, tuyệt đối sẽ không nhớ lầm!
Lại nhìn Giang Nam, bộ lọc tha thứ khởi động!
"Chị gái xấu xa? Sao ngươi nhẫn tâm đánh Lan Lan? Ngươi không thích ta sao?"
Trong mắt Di Dạ tràn đầy đau lòng: "Sao có thể chứ? Ta sao có thể nhẫn tâm? Đau trên người ngươi, cũng đau trong lòng chị gái a~"
Trong lúc nói chuyện bắt đầu xoa xoa Giang Nam!
Giang Nam:
Di... Di Dạ không đúng lắm!
Cô ấy tuyệt đối sẽ không có thái độ này với mình nha?
Chẳng lẽ cô ấy phát hiện mình là Giang Lan sao?
Mị há hốc mồm!
Nữ hoàng đại nhân, người điên rồi sao?
Giang Nam là nam a, không phải ngươi không thích nam sao?
Trước công chúng, ta cũng không thể làm như vậy a!
Giờ phút này, đám người xem náo nhiệt cũng trợn tròn mắt!
Một khắc trước còn hô đánh hô giết, giờ sao lại đau lòng rồi?
Chẳng lẽ mị lực của Giang Nam lớn tới mức ngay cả nữ vương đại nhân cũng bị bẻ thẳng sao?
Mị vội la lên: "Nữ vương! Tỉnh lại đi, chú ý hình tượng!"
Di Dạ đột ngột thanh tỉnh, lúc này mới ý thức được trong ngực mình nào phải Tiểu Lan Lan?
Rõ ràng là Giang trứng thối!
Mình nhớ Lan Lan đến mức đều xuất hiện ảo giác rồi sao?
Giang Nam vội vàng giãy dụa nói: "Ba cái! Ngươi đã đánh xong rồi, nói giữ lời, còn đánh nữa ta sẽ tức giận đó!"
Mặt Di Dạ đỏ bừng, bàn tay nhỏ nhắn thu hồi khỏi mông Giang Nam nhanh như tia chớp, nhưng lại có chút lưu luyến!
Dùng sức lắc lắc đầu!
Mình bị bệnh tương tư rồi sao?
Nhưng nghĩ tới Giang Nam là một Nam nhân thối, lại ghét bỏ quăng qua một bên, cởi bỏ tơ nhện trói buộc!
"Nói đi! Chuyện Thâm Uyên dị biến rốt cuộc là sao chứ?"
Giang Nam thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng lừa dối qua cửa, không khỏi nhếch miệng cười!
"Ngươi xác định muốn nói ở chỗ này sao?"
Di Dạ nhíu mày: "Vậy thì tới hải đăng trước đi!"
Giang Nam: "Được thôi! Nhưng ta phải dẫn người của ta cùng đi!"
"Tình hình hiện nay, ta không yên lòng được!"
Di- Dạ vung tay: "Tùy ý ngươi! Ọe ~"
Chỉ thấy Giang Nam vui vẻ chạy về cánh cổng không gian, thăm dò nói: "Không có việc gì, đều lại đây đi!"
Lúc này đám người Lăng Phong mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng kêu gọi đại đội thông qua cánh cổng không gian!
Ngay sau đó, tất cả mọi người trên quảng trường thiếu chút nữa trợn tròn mắt!
Chỉ thấy một đàn Cuồng Khí Thiên Ngưu hình thể cực lớn từ trong cánh cổng không gian đi ra.
Trên lưng còn cõng người của đại đội thăm dò Hoa Hạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận