Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 135 -



Chương 135 -




Đối với đám người đã yên lặng thủ hộ Hoa Hạ, gặp cuồng phong bạo vũ sẽ luôn xông lên đầu tiên, trong lòng Giang Nam kính nể!
Linh khí khôi phục 20 năm!
Sở dĩ Hoa Hạ có thể ổn định, an khang! Chính là nhờ đám người này yên lặng trả giá mọi thứ.
Vì nhân dân, gánh vác trọng trách tiến lên.
Bây giờ, bản thân cũng đã trở thành một thành viên trong số bọn họ rồi sao?
Cho tới bây giờ, Giang Nam cũng chưa cảm giác được đây là sự thật!
10 giờ thổi kèn tắt đèn, có thể nói trong khí túc xá nhấc lên một trận cuồng phong sóng lớn!
Tiếng nghiến răng, tiếng đánh rắm, tiếng lẩm bẩm, còn có nói mớ!
Đáng sợ nhất là, nói mớ mà mẹ nó còn có thể nói chuyện cùng nhau!
Ban đêm, Giang Nam vẫn mở to hai con mắt!
Tâm lý sụp đổ!
[Giá trị oán khí từ Lạc Thiên Hồng +111!]
[Giá trị oán khí từ Lạc Thiên Hồng +111!]
. . .
Mẹ kiếp?
Còn đang cấp nhật?
Đã cập nhất cả một buổi chiều!
Không phải chỉ moah một chút thôi sao?
Cần phải tức giận tới vậy sao?
[Giá trị oán khí từ Lạc Thiên Hồng +1000!]
. . .
Giang Nam: ? ? ?
Nằm ở trên giường, hắn không khỏi rùng mình một cái!
Cái này . . . Thật sự không sẽ không giết người diệt khẩu a!
Nằm ở trên giường lật qua lật lại không ngủ được, Giang Nam thật sự nhịn không nổi.
Thuấn di một cái không thấy bóng dáng đâu!
Cùng lúc đó, Sơn Miêu bên ngoài phòng làm việc!
Giang Nam nhẹ nhàng đẩy cửa ra, phát hiện cô đang nằm sấp ở trên bàn làm việc nghỉ ngơi.
Lúc này mới yên tâm, thuấn di một cái vào văn phòng.
Dưới ánh trăng, Sơn Miêu gục xuống bàn ngủ rất sâu.
Trên khuôn mặt không có sự lạnh lẽo như trước đó.
Mà nhiều hơn mấy phần hiền hòa.
[Giá trị oán khí từ Lạc Thiên Hồng +111!]
. . .
Giang Nam: ? ? ?
Nằm mơ cũng không tha thứ?
Đây là mơ tới cái gì?
Trên bàn làm việc bày đầy văn kiện lộn xộn, cô đều dùng bút đỏ đánh dấu, rất là nghiêm túc.
Đột nhiên, Giang Nam có chút đau lòng vì cô!
Người phụ nữ có bề ngoài cường hãn này, rốt cuộc nội tâm của cô như thế nào. . .
Chỉ thấy Giang Nam tiện tay sờ mó.
Một viên Thịnh Thế Mỹ Nhan Đan ở trong tay.
Bị Giang Nam nhét vào trong lòng bàn tay Sơn Miêu.
Sau đó cầm bút lên viết viết trên tờ giấy trắng.
Cười hắc hắc hai tiếng.
Sau đó đem quân phục nhẹ chân nhẹ tay trùm lên trên người cô.
Thuấn di một cái không thấy bóng dáng.
Sau ba phút, Lạc Thiên Hồng chậm rãi mở ra hai con mắt.
Xuất thần nhìn là kẹo sữa thỏ trắng trong tay, ngây người thật lâu.
Ngay sau đó thấy được dòng chữ mà Giang Nam để lại!
"Xin lỗi! Cho ngươi viên kẹo để ăn!"
"Đừng tức giận nữa nha!"
"Chú ý nghỉ ngơi, về sau đừng ngủ ở văn phòng!"
"Cười nhiều một chút! Ngươi cười lên dễ nhìn hơn!"
(๑˃ᴗ˂)ﻭ
Sơn Miêu bật cười.
Cô cười lên thật sự nhìn rất đẹp, trên gương mặt là hai cái lúm đồng tiền rất là say lòng người.
Ăn kẹo sữa thỏ trắng mà Giang Nam cho.
Thật rất ngọt! Rất ngọt!
. . .
Thuấn di trở về trên giường, Giang Nam thật sự mẹ nó ngủ không được oa!
Quả thực quá náo nhiệt!
Trong đau khổ Giang Nam nổi lên tâm tư, trùm mình trong chăn.
Lại móc ra một túi kẹo nổ Tim Đập Ầm Ầm!
Đây là hàng tồn kho tích lũy trước đó.
Trong lúc rảnh rỗi, nhất định muốn dùng một chút!
Cho dù có đang ở trong doanh trại của quân đoàn Ám Dạ, cũng không thể tụt lùi!
Xé mở bao bì, hút một ngụm!
Ngay sau đó mãnh liệt hút!
Ân! Thoải mái ~
"Ầm! Ầm! Ầm!"
Tiếng nổ kịch liệt vang lên trong miệng Giang Nam!
Thân thể Giang Nam bất an giãy dụa, run rẩy!
Không ngừng hút!
Thống khổ lại khoái hoạt!
Con hàng kẹo nổ này cái gì cũng tốt, chỉ là mẹ nó quả nổ oa!
Mà theo từng đợt run rẩy của Giang Nam.
Giường sắt hai tầng trong ký túc xá cũng bắt đầu phát ra âm thanh!
"Kẽo kẹt ~ kẽo kẹt ~ kẽo kẹt ~ "
Phải gọi là nhịp nhàng.
Khiến cho Trần Thần ở giường dưới đều bị lắc lư cho tỉnh, nghe giường trên truyền đến chấn động.
Tiếng "kẽo kẹt" có vận luật kia.
Cảm giác tiết tấu!
Trần Thần lập tức đã hiểu.
Lộ ra biểu hiện quý ông mang tính biểu tượng (≖ ͜ʖ ≖)
Nam thần được nha!
Nửa đêm trùm chăn dùng tay hành sự?
Trách không được kỹ thuật bắn súng trâu bò như vậy!
Chậc chậc chậc!
Thế là dùng chân đẩy ván giường.
"Nam thần! Sắp xong chưa nha>"
"Ngươi còn trẻ! Nên chú ý thân thể nhiều hơn!"
"Làm nhiều không tốt!"
Giang Nam: ? ? ?
Mẹ nó cái gì mà chú ý thân thể oa!
Mẹ nó là thứ đồ chơi trong miệng lão tử thực sự quá kịch liệt!
Nhịn không được mới run lắc!
Con mẹ nó có phải ngươi hiểu sai gì rồi hay không oa!
Không khỏi chui ra khỏi chăn, hung hăng liếc mắt trừng Trần Thần.
Lại chui trở về ổ chăn!
Giang Nam ngược lại cũng muốn giải thích, thế nhưng mẹ nó thật sự không há mồm ra được!
Há miệng, liền như súng Gatling nổ đạn!
Toàn bộ người trong ký túc xá đều đến thì phải làm sao?
Còn tưởng rằng địch tập kích a!



Bạn cần đăng nhập để bình luận