Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 1358:

Chương 1358:
Nâng quyền đập nát mặt đường, lúc này mới đứng vững gót chân!
Anh trai thiểm điện cuồng nộ: "Hắn sao có thể làm như vậy? Không phải đã nói không thể công kích sao?"
Trong lúc nhất thời toàn bộ đám người Martin cùng Tom nhìn về phía Quan Hổ!
Tần Thụ rống to: "Ta căn bản không có công kích, ta chỉ đơn thuần đóng băng mặt đường mà thôi!"
"Bọn họ chỉ không cẩn thận dẫm lên mà thôi!"
"Các ngươi cũng có thể đóng băng a?"
Quan Hổ: "Các ngươi nghe thấy rồi đấy..."
Martin Tom đều tức nghẹn. Chúng ta có thể đóng băng được sao? Lại không có hệ băng!
"Mặc kệ hắn, mau đuổi theo cho lão tử!"
Anh trai cơ bắp và thiểm điện lại lên đường, liều mạng chạy như bay!
Tần Thụ vừa chạy, vừa quay đầu lại!
"Cực Đông Băng Hà!"
Trong không khí hơi nước ngưng kết, hóa thành sông băng màu lam dày hơn mười mét, trực tiếp chặn kín đường!
Hai người tức điên rồi, ngươi lại nữa?
Theo bản năng muốn phanh lại, nhưng dưới cực hàn, mặt đường cũng bị đóng băng, theo quán tính căn bản là không dừng lại được!
Anh trai cơ bắp đỏ mắt!
"Xem lão tử trực tiếp đâm qua đi!"
"Ầm!"
Một tiếng vang thật lớn, sông băng hơn mười mét bị anh trai cơ bắp đập nát!
Mà anh trai thiểm điện lại tung người nhảy lên, định trực tiếp nhảy qua tường băng!
Nhìn thấy một màn như vậy, Tần Thụ móc ra hai quả sầu riêng kim cương đè xuống xuốn quả rồi ném qua!
Hai người vừa vượt qua núi băng, đã bị thịt quả sầu riêng dán lên mặt!
Dưới hô hấp kịch liệt, mặt đều thối tới biến dạng!
Anh trai tia chớp trực tiếp quỳ xuống đất nôn mửa, trợn trắng mắt!
Ọe~
Anh trai cơ bắp vừa chạy vừa nôn, trên trán nổi lên mười mấy sợi gân xanh!
Tốc độ cũng chậm lại!
"Con mẹ nó! Chờ đó cho lão tử! Chờ ta đuổi theo ngươi đi!"
Tần Thụ cũng không quay đầu lại, dựng thẳng hai ngón giữa lên, cười ha ha!
Khoảng cách trực tiếp bị kéo ra!
Giang Nam che mặt, Tần Thụ cũng quá đê tiện đi, ba lô thi đấu mà mình đưa hắn thật đúng là bị hắn phát huy đến cực hạn a!
Các học viên cũng cười điên rồi!
"Phốc ha ha ha! Cuộc đua marathon này thật thú vị, sao lại biến thành cuộc đua chướng ngại vật rồi chứ?"
"Cuộc đua chướng ngại vật của quỷ, đây rõ ràng là cuộc đua đạo cụ có được không? Quá đỉnh!"
"Hai tên kia cũng không chậ, học viện Thánh Kỵ Sĩ còn đang hơn chúng ta một vòng!"
Đã có tâm lý phòng bị, hai người thời thời khắc khắc đề phòng Tần Thụ giở trò xấu!
Sau đó cũng dần dần đuổi theo!
Tần Thụ cắn răng, làm tới vậy mà cũng không bỏ xa được?
Đừng ép ta phải ra tuyệt chiêu a!
Chỉ thấy Tần Thụ ăn miếng thịt quả, trực tiếp móc ra ná cao su, kéo cung muốn bắn!
Giang Nam ngây người, vội vàng thông báo cho Tần Thụ: "Ngươi phải bình tĩnh a! Trên quy tắc là không thể ẩu đả lẫn nhau!
Nếu dùng ná cao su bắn trúng tuyển thủ người ta, trên đạo lý khẳng định không đứng vững được!
Tần Thụ mang vẻ mặt quyết tuyệt: "Tuy không thể bắn người khác, nhưng lại không nói không thể bắn chính mình a!"
Giang Nam: …
Trong lúc nói tì Tần Thụ đã kéo ná, bắn ra một phát linh đạn, bởi vì trước mắt trong vòng ba ngàn mét, Tần Thụ mạnh nhất!
Anh trai Tia Chớp và anh trai cơ bắp còn chưa đuổi kịp!
Linh đạn lượn một vòng lớn trên không trung, trực tiếp tập trung vào giữa chữ đại của Tần Thụ, cuồng kích mà đến!
Tần Thụ:
Không ép mình đến đường cùng, vĩnh viễn cũng không biết bản thân mạnh bao nhiêu a!
Vì mệnh tước của mình, lão tử liều mạng!
Mắt thấy linh đạn đã tiếp cận mình với tốc độ khủng bố, tiềm năng trong cơ thể Tần Thụ lại một lần nữa bộc phát!
Tốc độ lại nhanh hơn ba phần!
Giờ khắc này, ngay cả Giang Nam cũng choáng váng!
Con mẹ nó, người anh em ngươi đối xử với bản thân tàn ác tới như vậy sao?
Đều lấy mệnh tước của mình ra đánh cược?
Chạy không lại linh đạn, sẽ bị bắn?
Có áp lực, mới có động lực?
Ngươi có cần phải liều mạng như vậy hay không a!
Nhưng mà Tần Thụ đúng là vẫn đánh giá thấp tốc độ của linh đạn!
Mắt thấy sắp nện trúng rồi!
Hai mắt Tần Thụ đều đỏ, lão tử bất chấp tất cả a!
Nhân loại cuối cùng vẫn sẽ có cực hạn!
Vậy lão tử sẽ không làm người nữa!
Chỉ thấy Tần Thụ trực tiếp dùng miệng ngậm lấy gậy tiếp sức, lại lấy ra hai đôi dép lê cực tốc từ trong ba lô đeo vào tay!
Sau đó hai tay hai chân đồng thời chạm đất, lập tức đào ra tàn ảnh!
Tốc độ tăng vọt, cơ hồ gấp đôi lúc trước!
Nhưng tư thái chạy bộ này, cũng quá cay mắt a!
Giang Nam há hốc mồm!
Từ sinh vật đi hai chân biến thành sinh vật bốn chân?
Tăng gấp đôi sức mạnh?
Cái này... Cái này cũng quá dữ dội đi?
Giờ phút này, trên màn hình phát sống là một mảng bình lặng hiếm có!
Trên màn hình, một người đàn ông đầu trọc mặc tam giác bảy anh em Hồ Lô, trong miệng ngậm gậy tiếp sức!
Tay chân đều mang dép lê, tựa như cơn bão quét ngang trên quốc lộ, thần sắc dữ tợn, nước miếng văng ra xa vài mét...
Đây đến tột cùng vẫn là một màn khiến cho người ta không cách nào hình dung nỗi!
[Ta… Vượng Tài nhà ta lúc nhặt xương về, cũng chạy tựa như vậy!]
[Lão tổ Súc Bình rốt cục đã vướt bỏ một mặt nhân tính, hoàn toàn trầm luân rồi sao?]
[Không biết vì sao, nhìn dáng vẻ Tần Thụ dốc hết toàn lực như vậy, đột nhiên rất động tâm! Thật cố chấp a!]
[Cho dù bộ dáng ngươi chạy có chật vật, cũng đều vì sự vẻ vang của học viện, của Hoa Hạ a! Có chút thấy yêu người đàn ông này!]
Tần Thụ căn bản không biết, một khắc bản thân quyết định không làm người kia, ngược lại đã vì mình mà hấp dẫn một đợt sóng lớn sự chú ý của các em gái!
Cho dù ngươi có chật vật cỡ nào!
Nhưng bộ dáng nghiêm túc của ngươi, thật sự rất đẹp trai!
Giờ khắc này, vẻ mặt của các học viên học viện Tiên Phong mơ hồ!
Đáy lòng cảm động một cách khó hiểu!
Tần Thụ sau khi vứt bỏ tư cách làm người, căn bản không phải là người mà hai người kia có thể đuổi theo!
Không chỉ nhanh chóng bắt kịp học viện Thánh Kỵ Sĩ, còn kéo dài nửa vòng khoảng cách!
Hơn nữa còn vượt qua Martin, cách đối phương 1,5 vòng!
Giờ phút này Vệ Đằng đã sớm thay dép lê, làm tốt tư thế xuất phát, vẻ mặt tự tin!
Giang Nam dặn dò: "Tiếp tục bảo trì ưu thế, đừng để sự cố gắng của Tần Thụ trôi theo dòng nước!"
Vệ Đằng vỗ ngực, vẻ mặt tự tin!
"Ta làm việc, sư phụ cứ yên tâm!"
Đúng lúc này, chỉ thấy Tần Thụ một đường chạy như điên mà đến!
Vừa muốn giao gậy, nhưng vẻ mặt đột nhiên cứng đờ!
Không đúng! Lão tử không có tay có thể dùng a?
Gậy tiếp sức còn ngậm bằng miệng!
Vậy phải làm sao đây?
Tần Thụ đỏ mắt hạ quyết tâm, lão tử đã không làm người rồi thì còn sợ cái rắm?
Chỉ thấy Tần Thụ hất đầu, gậy tiếp sức vốn ngậm ngang trong miệng biến thành ngậm thẳng!
Ngẩng đầu liền chạy về phía Vệ Đằng vọt tới!
Bạn cần đăng nhập để bình luận