Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 124 -



Chương 124 -




Lúc này Giang Nam rốt cục cũng đã biết vì sao lại kêu là kẹo tim đập ầm ầm!
Mẹ nó cái này cũng quá "ầm" rồi thì phải?
"Ngao!"
Chung quy vẫn không nhịn được, kêu lên tiếng.
Chỉ nghe trong miệng Giang Nam truyền đến một trận tiếng động!
"Ầm ầm ầm ầm ầm ầm! Cộc cộc cộc cộc cộc!"
Phải gọi là vô cùng kịch liệt!
Gatlin nổ lửa cũng không có loại hỏa lực khủng bố này!
Giang Nam sợ hãi vội vàng ngậm miệng!
Thân thể ở trên giường điên cuồng vặn vẹo, run rẩy một trận!
Hai tay nắm chặt ga trải giường, khóe mắt chảy xuống nước mắt hối hận!
Mẹ nó đúng là không nên tin vào hệ thống!
Bây giờ không chỉ tê miệng! Mà là toàn thân đều tê dại!
Giang Nam cũng chỉ có thể cố nhịn trận bạo tạc cuồng loạn trong miệng!
Nhưng thân thể cũng đang phát sinh biến hóa kinh người!
Linh khí xung quanh lấy tốc độ vượt qua lúc trước gấp mười lần rót vào trong người Giang Nam!
Thật sự đẩy tu vi của hắn từ Thanh Đồng ba sao lên đến Thanh Đồng bốn sao!
......
Mà lúc này, phòng Hạ Dao ở lầu hai!
Trên giường bày mười cái quần lót mát mẻ, sắc mặt Hạ Dao không khỏi ửng đỏ.
"Ta chỉ thử... Không có ý gì cả!"
"Dù sao cũng là một mảnh tâm ý của Tiểu Nam mà!"
Nói xong chọn ra một chiếc màu lam vụng trộm mặc vào!
Cúi đầu nhìn mình, vẻ mặt hài lòng, cảm giác xinh đẹp!
Sau đó vội vàng quay đầu lại nhìn khóa kéo không khóa kỹ!
Mặt Hạ Dao càng đỏ lên!
Không biết vì sao, dù sao cũng cảm thấy rất xấu hổ!
Lập tức trực tiếp thú hóa!
Dưới ánh trăng, trên đầu có tai sói, phía sau là một cái đuôi màu bạc lông xù khẽ lay động!
Đơn giản chính là đẹp tới bạo tạc!
Quả nhiên, giống như Tiểu Nam đã nói, quần lọt hiệu Hilk này có thể hoàn toàn thỏa mãn nhu cầu bán thú hóa của mình!
Đúng lúc này, dưới lầu truyền đến một trận thanh âm "cộc cộc cộc".
Giống như tiếng súng máy bắn phá.
Lại giống như tiếng máy kéo bốc cháy?
Hạ Dao sợ vội vàng thu hồi cái đuôi lỗ tai, vẻ mặt hoài nghi.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Vội vàng mặc quần áo đẩy cửa ra!
Chung Ánh Tuyết cũng lao ra, hai người liếc nhau, lộ ra mê hoặc.
Không khỏi cùng nhau chạy đến phòng Giang Nam!
Trong nháy mắt đẩy cửa ra, hai người choáng váng!
Chỉ thấy hai tròng mắt Giang Nam trống rỗng, phảng phất mất đi linh hồn!
Khóe mắt mang theo nước mắt, trên mặt ẩn chứa ưu thương nhàn nhạt!
Một thân mồ hôi, giờ phút này còn đang ở trên giường run rẩy...
Trong nháy mắt nhìn thấy góc nghiêng của Giang Nam!
Vô luận là Chung Ánh Tuyết hay là Hạ Dao, tim đều đập nhanh hơn!
Càng nhìn càng thuận mắt!
Sao cứ cảm thấy yêu thích!
Chung Ánh Tuyết lo lắng nói: "Tiểu Nam? Sao ngươi lại khóc?"
Hạ Dao: "Khóc thương tâm như vậy? Chăn mền đều ướt sao?"
Giang Nam: ...
Đó là đổ mồ hôi có được không?
Hiện tại trận nổ của kẹp Tim Đập Ầm Ầm mới trôi qua!
Chỉ thấy Hạ Dao ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho Giang Nam, vẻ mặt đau lòng nói:
"Đừng khóc! Xin lỗi, có phải vì ta bắt nạt ngươi nên ngươi mới khóc không?"
"Sau này ta sẽ không bao giờ đánh ngươi nữa, không bao giờ cắn ngươi nữa được không?"
Chung Ánh Tuyết thì ôm Giang Nam vào trong ngực, vỗ nhẹ lưng Giang Nam.
"Tiểu Nam không sợ! Tuyết Tuyết đang ở đây, có Tuyết Tuyết bảo vệ ngươi?"
Giang Nam: ???
Không đúng!
Ánh mắt Chung Ánh Tuyết nhìn mình cũng quá ôn nhu đi!
Quả thực chính là tản ra ánh sáng tình mẹ a!
Ngay cả Đại Lang Diệt cũng trở nên ôn nhu như vậy?
Giọng nói nhỏ nhẹ quả thực ngọt ngào!
Là bởi vì tác dụng của kẹo Tim Đập Ầm Ầm sao?
Giá trị mị lực tăng lên?
Cũng quá lợi hại rồi a!
Thậm chí khiến cho trong lòng Giang Nam sinh ra một chút cảm giác tội lỗi!
"Chuyện này… Thật ra ta bị một căn bệnh kỳ lạ!"
"Buổi tối không ngủ được! Chỉ có ai đó âu yếm mới có thể ngủ được!"
Được một tấc lại muốn tiến một thước?
Cảm giác tội lỗi gì đó, Giang Nam thích nhất!
Chung Ánh Tuyết đỏ mặt: "Không được! Không... Bất quá ta có thể ôm ngươi..."
Hạ Dao trừng mắt: "Không! Không cho hắn ôm! Hừ hừ? Ta còn chưa ôm qua!"
"Uổng cho ta còn lo lắng cho ngươi như vậy!"
"Cứ mất ngủ luôn đi!"
Nói xong lại lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Chung Ánh Tuyết chạy ra cửa.
Giang Nam nhìn bóng lưng Hạ Dao mà không khỏi sững sờ?
Màu xanh dây kéo? Đã thay rồi sao?
Hừ hừ!
Ngoài miệng nói không ưa thích!
Thân thể vẫn là rất thành thật nha!
Nhưng sau đó thân thể Giang Nam cương cứng!
"Hạ . . . Hạ Dao?"
"Cái gì?"
"Ngươi không kéo khóa kéo. . ."
Mặt Hạ Dao lập tức đỏ ra máu!
Bản thân vậy mà quên kéo khoá kéo lên sao?
Còn đi một vòng trong phòng Giang Nam? ? ?
Cô bị dọa tới mức vội vàng đi ra ngoài, tựa ở trên tường không dám động!
Chung Ánh Tuyết cũng ngây ngẩn: "Tiểu Dao, cái gì ,à khoá kéo không kéo?"
Hạ Dao lắc đầu liên tục, vẻ mặt chột dạ: "Không . . . Không có gì!"
"Đúng rồi Tuyết Tuyết! Ngươi không thấy tối nay Tiểu Nam trông đặc biệt thuận mắt sao?"
"Trong nháy mắt, ta đều cảm thấy hắn là gu của ta!"
Chung Ánh Tuyết mặt ửng đỏ: "Ừm... Chính là loại tim đập rộn lên!"
"Thật kỳ quái nha!"



Bạn cần đăng nhập để bình luận