Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 1462:

Chương 1462:
Trần Đạo Nhị cười nhạo: "Một đám người chỉ biết tới tiền, mẹ nó chỉ có không biết điều!"
"Thêm tiền! Tăng gấp đôi tiền thưởng! Nói cho bọn họ biết, tính theo đầu người! Bắt được một người thì thưởng một phần!
Trần An vội vàng gọi điện thoại sắp xếp, không bao lâu sau, liền cúp điện thoại!
"Đã sắp xếp đáng, đoàn thợ săn Hoang Dã đã nhận được, tin tức cũng đã được thả ra ngoài!"
"Mấy đoàn thợ săn nhỏ cũng cảm thấy hứng thú, cũng có không ít tên sói hoang, đều đang chạy về phía Hư Không Hải!"
"Nhưng có một điều kiện!"
Trần Đạo Nhị nhíu mày: "Nói!"
"Sau khi chuyện thành công, Trần gia cần phải bảo vệ bọn họ chu toàn, hơn nước trước khi tiến vào Linh Khư, cũng không có ý định động thủ!"
"Dù sao khu không người này vẫn do bộ đội linh võ định đoạt, Giang Nam có năng lực điều binh, đoán chừng đang sợ Giang Nam còn ở bên ngoài sẽ có thể điều binh liều mạng với bọn họ đi?"
"Nhưng sau khi tiến vào, triệt để cách ly với ngoại giới, địa phương hung hiểm như Hư Không Hải, dù chết mất mấy người cũng hết sức bình thường đúng không?"
Trần Đạo Nhị cười nhạo một tiếng: "Đám người này suy nghĩ ngược lại rất chu toàn, cứ tùy bọn họ!"
"Ta cũng suy nghĩ như vậy, khu không người trải rộng đầy trạm gác, việc Giang Nam điều binh cũng quá dễ dàng!"
"Không cần phải cứng rắn với hắn, vị trí của Hư Không Hải còn bao lâu nữa sẽ tới?"
Trần An nhìn bản đồ: "Sắp rồi..."
……
Trạm 056!
Không ít binh sĩ Long Uyên đóng quân ở nơi đây, trong ánh mắt mơ màng nhìn Thiết Cương Long Thành đã mất đi đầu xe được một đám Cự Tê Chiến Tranh đẩy tới!
Một trận cuồng sát, bánh xe đều phanh ra tia lửa, khó có thể dừng ở trước cánh cống!
Giờ phút này, một đám tê cái bị Hùng Nhị cùng Lưu Mãng dẫn dụ đến nơi khác, giờ phút này các tê cái đang tràn đầy chờ mong nhìn lại!
Lưu Mãng nuốt một ngụm nước miếng: "Hùng ca? Tiếp... Tiếp theo làm sao bây giờ?"
Hùng Nhị vỗ vỗ vai Lưu Mãng: "Còn phải hỏi? Đương nhiên là thưởng cho chúng nó rồi? Không thể để cho cô nương nhà người ta đẩy xe không công đúng không?"
"Người anh em! Tất cả đều phải dựa vào ngươi rồi!"
Nói xong quay đầu bước đi!
Lưu Mãng:
Ảo ảnh có độ khó cao như vậy, thứ cho ta không làm được!
Nhưng nhìn tê cái vây quanh mình một vòng, trán Lưu Mãng đổ mồ hôi!
Chỉ có thể dùng trí tưởng tượng của mình để thưởng cho chúng!
Tuy rằng đầu xe đã không còn, nhưng vật tư lại không có việc gì, chỉ cần đổi đầu xe mới là có thể tiếp tục chạy!
Mà Giang Nam lại không vào trạm gác, lái ra hai chiếc xe bán tải chân to từ trong không gian dị độ, trong thùng xe còn có pháo máy!
Liền chuẩn bị xuất phát về phía tọa độ Hư Không Hải!
Giang Nam đang chuẩn bị lên xe thì Sơn Miêu lại đi tới trước mặt, nhẹ nhàng kéo ống tay áo Giang Nam!
Vẻ mặt ngượng ngùng: "Ngươi... Ngươi đi theo ta một chút!"
Giang Nam không khỏi kích động, đừng nói là là ôm một cái, hay là lấy dũng khí hôn gì đó chứ?
Vì thế hấp tấp cùng Sơn Miêu đi tới nơi không có người!
Đột nhiên, tựa hồ nghe được tiếng kéo khóa, sột sột soạt soạt!
Bởi vì con mắt còn đang bị tất chân che kín, không nhìn thấy Sơn Miêu đang làm gì cả, loại cảm giác này lại càng kích thích a!
Giang Nam giữ chặt ngón tay ngượng ngùng nói: "Ai? Muốn ở ngay chỗ này sao? Liệu có kịp hay không?"
Sơn Miêu ngẩn ra: "Sao lại không kịp? Sắp xong rồi!"
Giang Nam trừng mắt: "Nói bậy! Tuy bình thường ta rất nhanh, nhưng trong mấy loại chuyện này..."
Không đợi Giang Nam nói xong, mặt Sơn Miêu đỏ bừng, bóp chặt khuôn mặt Giang Nam!
"Đang nghĩ gì vậy? Cầm lấy!"
Nói xong lại móc ra một cái chuông đồng nhỏ từ trong ngực, mặt trên in một chữ Lạc, bên trong in Thiên Hồng!
Trong lòng chuông khắc chữ bình an!
Được Sơn Miêu dùng dây dù quấn quanh cổ tay Giang Nam!
"Mang theo nó, ta đã mang nó trên người từ nhỏ, là bùa bình an, cho ngươi mượn, nhớ rõ sau khi từ Hư Không Hải trở về thì trả lại cho ta!"
"Không được làm mất! Bằng không đánh chết ngươi!"
Nói xong quay đầu bỏ chạy!
Giang Nam tháo bịt mắt xuống, cúi đầu nhìn chuông đồng tinh xảo trên cổ tay, ánh mắt tràn đầy nhu quang!
Sơn Miêu vẫn sợ mình xảy ra chuyện ở trong Hư Không Hải.
Nên hiện tại liền đưa bùa bình an của bản thân cho mình sao?
"Đã nhận!"
Nói xong vừa muốn đeo bịt mắt lại, sợ mình xúc động lại đi húc bậy!
Nhưng vừa định đeo, vẻ mặt Giang Nam lại có chút không đúng, mở bịt mắt ra nhìn...
"Đại! Lang! Diệt! Ngươi dám quấn vớ quấn lên đầu của ta!"
Hạ Dao chợt lạnh sống lưng!
Bên phía Sơn Miêu còn phải đi tới căn cứ số 097 xử lý chuyện Vụ Chiểu Huyết Đằng!
Mà đoàn người Giang Nam lại nhảy lên xe việt dã!
Đám tê giác cái kia cảm thấy mỹ mãn, mặt mũi tràn đầy hồng quang rời đi!
Sắc mặt Lưu Mãng u ám, ánh mắt trống rỗng ngồi ở hàng sau, đầu tựa vào cửa sổ xe trầm mặc không nói!
Quỷ mới biết vừa rồi trong đầu lão tử đã tạo ra đủ loại hình ảnh gì a!
Giang Nam đếm đầu người: "A ~ tính cả Tiểu Tửu Oa tổng cộng chín người, Tử Diên Lưu Mãng cũng ở đây, đều đến đủ chưa?"
Mira Hạ Dao: "Đã đủ!"
"Vậy thì xuất phát! Hư Không Hải!"
Chung Ánh Tuyết vò đầu: "Chờ một chút, sao ta cứ nhớ là có tận mười người nhỉ?"
Giang Nam vẻ mặt sáng lạn: "Nói bậy! Bảy người chúng ta, hai người Tử Diên! Người thứ mười ở đâu ra? Đúng không Tử Diên?"
Tử Diên gật đầu: "Đúng vậy!"
Chung Ánh Tuyết nở nụ cười: "Có thể là ta nhớ lầm!"
Giang Nam Ngô Lương đạp chân ga, bánh xe chân to điên cuồng xoáy, bùn bắn ra bảy tám mét!
Chạy như bay về phía khu hoang dã!
Giờ phút này, Trương Tam mang theo hai túi cơm hộp từ trạm gác đi ra, nhìn đám người Giang Nam đều chạy ra xa mấy ngàn mét!
Đạp chân ga đến cùng!
Biểu tình không khỏi cứng đờ!
"Mẹ nó! Đừng có đi! Các ngươi bỏ quên ta rồi!"
"Ta mẹ nó còn chưa lên xe à?"
"Này!!!"
[Giá trị oán khí từ Trương Tam +1000!]
[Giá trị oán khí từ Trường Tam...]
Lão tử chỉ mới chạy đi lấy hộp cơm một chút, các ngươi sao lại đi rồi?
Giờ phút này Trương Tam điên cuồng vắt chân lên cổ mà đuổi theo xe, ước chừng chạy 10 km mới đuổi kịp!
Bám vào đuôi của xe tải rồi leo lên, sau đó yên lặng ôm đầu gối ngồi xổm trong góc, vẻ mặt phẫn hận!
"Không cho các ngươi ăn cơm hộp, ta ăn một mình! Hừ!"
[Giá trị oán khí từ Trương Tam +1000!]
……
Vị trí trung tâm khu không người tuy rằng dày đặc linh thú, nhưng đối với đội Giang Nam Nói Gì Cũng Đúng căn bản không phải là vấn đề!
Cho dù gặp phải đàn thú cỡ lớn, cũng có thể dựa vào trùng động cùng thuấn di dễ dàng chạy thoát!
Trên đường, Giang Nam còn gặp phải đoàn xe của mấy nhóm kẻ săn trộm, từ xa đã bật đèn pha rọi vào Giang Nam, rồi lại huýt sáo!
Có một tên tóc vàng bám vào bên cạnh xe, giơ ngón giữa với đám người Chung Ánh Tuyết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận