Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 1610

Chương 1610
"Mau chóng đi qua trợ giúp! Tuyệt đối không thể thả họ Trần còn sống rời đi!"
Vivian hạ lệnh, những thủ vệ này nào dám không nghe? Cả đám đều chạy theo ra ngoài, thẳng đến khu thành Đông!
Trong nháy mắt trong kho đã không còn người thực vật nào!
Giang Nam cạc cạc vui vẻ!
"Xét xong kho máu Phạm cung! Liền nice ~”
Giờ phút này Lý Tứ Lưu Mãng cũng đều hưng phấn muốn hỏng rồi, loại thao tác này cũng quá đê tiện đi!
Nhưng mà đúng vào lúc này, phòng giam cầm ở bên cạnh đột nhiên lộ ra một đôi bàn tay nhỏ bé, bắt lấy bả vai Giang Nam!
"Ngươi...... Các ngươi tới cứu ta sao?"
Chỉ thấy trong phòng giam khóa một cô gái tóc xù, một thân váy liền áo màu trắng dính đầy bùn!
Trên tay trên chân đều bị xiềng xích khốn linh trói lại, bộ dáng dịu dàng, vẻ mặt đáng thương!
Giang Nam nhếch miệng cười một tiếng: "Ngươi đoán xem!"
Cô gái tóc xù nước mắt lưng tròng: "Nếu ngươi có thể cứu ta ra ngoài, ta có thể làm vợ ngươi!"
"Ta tên là Leah, là đại công chúa Nham quốc, van cầu ngươi cứu chúng ta ra ngoài có được hay không oa? Hội Phạm Thiên bắt chúng ta~"
Giang Nam khẽ giật mình,hội Phạm Thiên thật sự đủ hung ác a? Ngay cả công chúa Nham Quốc cũng bị bắt đến đây?
Còn muốn làm vợ cho ta?
A hô hố?
Chỉ thấy Miêu tất đen đột ngột tiến lên kéo Giang Nam đến phía sau mình, vẻ mặt tràn đầy đề phòng!
"Ngươi nghĩ thật đẹp!"
Vẻ mặt Leah yếu ớt, rụt cổ lại nhìn về phía Miêu tất đen!
Giang Nam nhìn về phía Sơn Miêu trong mắt tràn đầy ý cười!
Ngay cả trong mắt Lý Tứ Lưu Mãng cũng tràn đầy khôi hài!
Miêu tất đen đỏ mặt, vội vàng giải thích: "Ta... ta không phải ý đó, ta chỉ là... Ta!"
Giang Nam nhếch miệng cười một tiếng, nhéo nhẹ một cái lên bàn tay nhỏ của Sơn Miêu!
"Ta có thể cứu các ngươi ra ngoài, cũng không cần ngươi làm vợ ta! Giang Nam ta làm chuyện tốt chưa bào giờ lưu danh!"
Leah khẽ giật mình, ngay sau đó con mắt to sáng ngời: "Giang Nam? Là người cấp Bạch Kim mạnh nhất thế giới Hoa Hạ kia sao? Thì ra là ngươi nha?"
"Cảm ơn! Cảm ơn ngươi cứu chúng ta ra ngoài! Ta…"
Giang Nam ho nhẹ hai tiếng: "Không ngờ lại bị ngươi nhận ra?"
"Ngàn vạn! Tuyệt đối đừng cảm tạ ta, cho ta tiền gì đó, ngươi cho rằng ta sẽ nói cho ngươi biết thẻ ngân hàng của ta tài khoản là *... sao?"
"Ta căn bản sẽ không nói!"
Sơn Miêu: ??
Lưu Mãng: ???
Ngươi cũng đã nói ra a, mục đích còn có thể rõ ràng hơn một chút không?
Leah lau nước mắt gật đầu không ngừng!
" n được, ta nhớ lời ngươi nói rồi, ta sẽ không chuyển tiền cho ngươi! Như thế ngươi sẽ không vui đúng không?"
Giang Nam: …
"Chúng ta đi thôi, cô công chúa này não có vấn đề, đáng đời bị bắt, đột nhiên không muốn cứu cô ta nữa!"
Leah sắp khóc rồi, vội vàng cầu xin!
"Đừng! Đừng đi, van cầu ngươi cứu chúng ta oa!"
Thanh âm quanh quẩn trong hành lang, Giang Nam thấy ở trong phòng giam có một đống người bị nhốt ở bên trong!
Đa số là người Nham quốc, thậm chí có người khuôn mặt còn rất non nớt, cũng có không ít gương mặt phương Đông...
Giang Nam nhíu mày, vẻ mặt rầu rĩ!
Rốt cuộc hội Phạm Thiên đã bắt bao nhiêu người vào đây vậy?
"Cứu thì tất nhiên sẽ cứu, nhưng ta không có năng lực mang theo tất cả mọi người ra ngoài, ta chỉ phụ trách vớt các ngươi từ kho máu đi ra!"
"Có thể trốn được ra ngoài hay không, sống hay chết phải xem chính các ngươi!"
Leah đỏ mắt, không ngừng cảm tạ!
Người Hoa Hạ xâm nhập vào hang hổ, mạo hiểm cực lớn cứu một đám người Nham quốc không có chút liên quan nào!
Như thế đã hết lòng rồi!
Bọn Lý Tứ Lưu Mãng vội vàng đi cứu người, ngay cả Giang Nam cũng bận rộn đi theo!
Trong một gian phòng nôi dưỡng ấu đằng, Giang Nam nhìn thấy một bóng người bị khóa trên vách tường!
Bẩn thỉu, trên người tràn đầy vết máu, bên trên cánh tay bả vai mọc ra không ít mầm non huyết đằng, cả người đều lộ vẻ gầy gò vô cùng!
Trong mắt giờ phút này tràn đầy trống rỗng, tựa hồ đã mất đi hy vọng sống sót!
Giang Nam nhìn thế nào cũng cảm thấy quen mắt!
"Tê ~ Trần Thất Thất? Sao ngươi cũng bị bắt đến rồi?"
Nghe được biệt hiệu quen thuộc này, Trần Hi chợt giật mình, trong mắt bắt đầu có tiêu cự, ngẩng đầu nhìn về phía Giang Nam!
"Ô oa~"
Cô lập tức khóc lên, nước mắt ào ào rơi xuống!
Tất cả tủi thân bộc phát ra toàn bộ!
Hắn là tới cứu mình sao?
Lúc trước vì trả thù chuyện Giang Nam khiến cho mình đẻ trứng, cô đuổi theo hắn từ Tình Hải tới Tây Cương!
Chờ sau khi cô đến Tây Cương, Giang Nam đã tiến vào Hư Không Hải!
Ở khu không người chống đỡ nửa tháng, thật vất vả mới có được tin tức Giang Nam từ trong Hư Không Hải đi ra!
Cô còn chưa kịp đuổi tới căn cứ, Giang Nam lại đi cấm khu đầm sương!
Trần Hi càng tức giận, không hề nghĩ ngợi một hơi cũng đi theo vào cấm khu đầm sương!
Lại gặp phải công kích của rừng huyết đằng, một đường trốn một đường chạy, lạc đường lại chạy tới Nham quốc!
Sau đó liền gặp phải đại quân người thực vật, bị bắt trở về làm túi máu!
Đoạn đường này Trần Hi cảm giác bản thân còn chịu tội còn nhiều hơn so với đi thỉnh kinh!
Lại ở chỗ này bị xem như phân bón để dùng, trong lòng hận thấu hội Phạm Thiên!
Mà trong khoảng thời gian làm túi máu này, vô số lần Trần Hi nhớ lại tất cả những gì bản thân đã trải qua!
Phát hiện mình ngây thơ như vậy, buồn cười!
Từ đầu tới cuối đều là tự gây khó dễ cho mình, tìm không thoải mái.
Trong lòng hận thấu hội Phạm Thiên, vì vốn cho rằng bản thân cô sẽ chết trong căn phòng nhỏ âm u ẩm ướt này!
Lại không nghĩ tới, cuối cùng người tới cứu mình, lại chính là Giang Nam mà mình đuổi theo một đường cũng không bắt được bóng dáng?
Trong lòng nào còn hận gì? Chỉ còn lại sự tủi thân vô tận!
Giang Nam nhìn cô ta thật đáng thương, liền cởi bỏ trói buộc!
Mà Trần Hi thì là không quan tâm, bay nhào một cái trực tiếp ôm lấy đùi Giang Nam, gào khóc!
"Ô oa ~ ~ cảm ơn ngươi! Lúc trước là ta không đúng, ta sai rồi!"
"Thật nóng oa! Ô ô ~"
Giang Nam: …
Nha đầu này bị cái gì kích thích sao?
Ngươi ôm nhầm chân rồi! Bình thường mà nói chúng ta là kẻ địch a!
--
Vẻ mặt Giang Nam tràn đầy bất đắc dĩ lắc lắc chân! Cười chết đi được! Căn bản không vung ra được, được chứ?
Trần Hy đã trải qua tuyệt vọng và bất lực, giờ phút này thật vất vả mới tìm được chỗ dựa, làm sao có thể dễ dàng buông tay?
Giang Nam vừa muốn há miệng nói chuyện, một ngụm khí nóng bỏng liền phun ra!
Hai lỗ tai ù ù một trận, Bạch Kim 9 lại ngã trở về Bạch Kim 7!
Điều này làm Trần Hy sợ hãi!
Lúc này mới phát hiện trạng thái Giang Nam cực kỳ không đúng, thất khiếu chảy máu!
Nước mắt Trần Hi cạch một cái rơi xuống, Giang Nam vì cứu ta mà bị thương thành cái dạng này sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận