Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 1485:

Chương 1485:
Liệu có thể đột nhiên xuất hiện linh thú cấp Đạo Thiên thuấn di tới chơi ta hay không?
Nhìn bộ dáng đáng thương của Giang Tự Kỷ, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt lo lắng!
Duy chỉ có Tử Diên ở một góc ôm cá gặm, một bộ biểu tình hòa tan, trong lòng cao hứng muốn chết!
Bọn họ đều bị tác dụng phụ của bánh bích quy đầu độc, chỉ có ta không có sao?
Ha ha, không hổ là phù thủy vận mệnh, Âu Thần phụ thể, có cần may mắn như vậy không?
(Âu Thần: Ý chỉ người siêu cấp may mắn)
Dùng tốc độ ánh sáng gặm xong một miếng thịt cá, xương cá bị cô tiện tay ném về phía sơn động!
Giờ khắc này cả người Giang Nam đột nhiên dựng thẳng tóc gáy, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm xương cá vẽ ra một đường cong parabol trên không trung!
Trong ánh mắt ngoại trừ xương ra thì không có thứ gì khác, Giang Nam rốt cuộc không áp chế được dục vọng trong lòng!
Thuấn di một cái, thân thể xuất hiện trên không trung, miệng há ra, cắn vào khúc xương kia!
Lại thuấn di, người cũng đã xuất hiện trước mặt Tử Diên!
Vẻ mặt tươi cười xán lạn đặt xương cốt ở bên cạnh Tử Diên!
Ánh mắt tràn đầy chờ mong nhìn Tử Diên!
Tử Diên:
"Đều đã gặm sạch rồi? Chỉ còn lại mỗi xương, ngươi còn ngậm nó về làm gì?"
Giang Nam:
Con mẹ nó ta làm sao biết được tại sao phải ngậm xương trở lại chứ?
Khi lấy lại tinh thần, người cũng đã cắn vào xương rồi!
Tử Diên bĩu môi, đoạt lấy xương cốt ném ra ngoài!
Con mắt Giang Nam sáng ngời, thuấn di một cái lại ngậm lấy xương trên không trung!
Sau đó thuấn di về bên người Tử Diên, thậm chí còn dùng mặt cọ cọ trước ngực cô!
Tử Diên càng bối rối, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Giang Nam!
Mà mặt Giang Nam lại đỏ bừng! Mẹ kiếp, có cần xấu hổ như vậy không?
Biểu tình trên mặt Hạ Dao dần dần trở nên buồn cười!
Tiện tay nhặt lên một cành cây, ném về phía xa xa: "Tiểu Nam?"
Giang Nam nhìn cành cây ném lên không trung thì hưng phấn tới bùng nổ!
Thuấn di bay lên không trung, cắn chặt cành cây!
Ánh mắt Hạ Dao sáng ngời, điên cuồng ném cành cây lên không trung, hai tay đều ném ra tàn ảnh!
Giang Nam một cái cũng không bỏ sót, toàn bộ đều dùng miệng ngậm được!
Đám người Mira Ngô Lương ở một bên thấy một màn này, ý xấu nổi lên, cũng bắt chước ném cành cây!
Mỗi một cành cây đều bị Giang Nam hoàn mỹ ngậm được!
Lưu Mãng vui vẻ cạc cạc, còn có thể chơi như vậy sao?
Mặt Giang Nam cực kỳ đen, các ngươi là đang chơi với chó sao?
Vì sao trong lòng lão tử lại cảm thấy hưng phấn như vậy, căn bản khống chế không được dục vọng muốn ngậm cành cây a?
Đây là tác dụng phụ của bánh bích quy chó sao? Sẽ không nhịn được mà ngậm lấy đồ người khác ném ra?
Thế này cũng quá mất mặt đi? Một phát nhổ ra cành cây trong miệng!
"Đừng ném nữa! Mệt chết đi có được không?"
"Ai con mẹ nó ném giày tới? Ọe~ cái mùi chua này? Được lắm tên Lưu Mãng kia!"
"Đừng tưởng rằng ngươi đen là ta không nhìn thấy ngươi!"
Giang Nam thuấn di vọt tới trước mặt Lưu Mãng, cầm giày nhét vào trong miệng hắn!
Sau đó một sừng trâu húc tới, khảm hắn lên tường!
Nhìn thấy thảm trạng của Lưu Mãng, đám người Mira và Hạ Dao vội vàng rụt bàn tay nhỏ bé về, không dám ném cành cây nữa!
Nhưng nhớ tới một màn vừa rồi, vẫn không nhịn được mà buồn cười!
Thật sự là kế thừa tập tính của cẩu cẩu một cách hoàn mỹ a.
Giang Nam cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thế này còn miễn cưỡng có thể chấp nhận!
Đúng lúc này, Ngô Lương và Hùng Nhị đứng dậy đi ra ngoài sơn động!
"Đi! Nam ca! Đi xả lũ?"
Giang Nam tức giận cũng đi theo ra khỏi sơn động, Lưu Mãng rút giày trong miệng ra!
"Ta cũng đi!"
Sắc trời dần tối, trăng sáng sao thưa!
Hùng Đại Hùng Nhị nhao nhao bày ra tư thế, hướng cổ mộc xả nước!
Lưu Mãng liếc trộm một cái, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh!
Ngô Lương Hùng Nhị mang vẻ mặt đắc ý nhìn Lưu Mãng!
Lưu Mãng yên lặng chạy tới bên cạnh Giang Nam xả nước!
Giang Nam cũng không nhịn được liếc trộm, Lưu Mãng đen đến cực hạn hoàn mỹ dung hợp cùng bóng đêm, cái gì cũng nhìn không thấy!
Chỉ thấy dòng nước nhỏ giọt rơi xuống dưới tàng cây!
"Khá lắm, đây chính là Vô Căn Chi Thủy trong truyền thuyết sao?"
Lưu Mãng:
Con mẹ nó vô căn chi thủy?
Ngươi sống như vậy không sợ bị người ta đánh sao?
Chỉ là hơi đen nên không nhìn thấy mà thôi, ngươi đừng có nói lung tung!
[Giá trị oán khí từ Lưu Mãng +555!]
Giang Nam nhếch miệng cười, sau đó hai chân dạng rộng bằng vai, bắt đầu cởi nút quần thể thao!
Lưu Mãng cũng len lén liếc về phía Giang Nam, dám chê ta? Ta ngược lại muốn nhìn thử của ngươi xem!
Nhưng mà sau một khắc, thần tình Lưu Mãng liền trở nên hoảng sợ, run rẩy một cái, Vô Căn Chi Thủy thiếu chút nữa cũng không đứt dòng!
Trong lúc nhất thời phi thường kinh ngạc!
Giang Nam nhếch miệng cười, vừa tới cảm giác, nhưng biểu tình liền trở nên cứng ngắc!
Căn bản không khống chế được bản thân!
Chỉ thấy hai tay Giang Nam chạm đất, sau đó chậm rãi nâng lên chân phải của mình, giơ lên thật cao!
Bắt đầu xả nước!
Lưu Mãng trừng lớn con ngươi, trực tiếp ngắt dòng!
Ngô Lương Hùng Nhị ở bên cạnh cũng choáng váng!
"Đây... Đây đến tột cùng là loại thao tác có độ khó cao gì? Nam Thần ngươi ngay cả xả nước cũng chơi lớn như vậy sao?"
"May mà bên ngoài có chút rộng rãi, nếu như ở trong phòng vệ sinh ngươi cũng không thi triển ra được!"
"Làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng Nam ca muốn đứng ngược xả nước chứ!"
Giờ khắc này Giang Nam đều sắp khóc, chung quy là ta tuổi trẻ a?
Tư thế xả nước giống như chó cũng quá kỳ quái đi?
Ngay cả loại tập tính không quan trọng này cũng kế thừa sao?
Nhưng đây căn bản không phải thứ mà Giang Nam có thể khống chế được, loại tư thế này căn bản không từ bỏ được!
Nhưng mà xả dưới một gốc cây căn bản không cách nào thỏa mãn được Giang Nam, cứ nhất định phải để lại ký hiệu của mình dưới tất cả các gốc cây mới được!
Nhất định phải mưa móc đều dính!
Vì thế Giang Nam liền bảo trì tư thế này bắt đầu thuấn di...
Đợt thao tác này trực tiếp làm mù mắt chó của Ngô Lương và Lưu Mãng!
Hùng Nhị lạnh nhạt nói: "Đừng hoảng, chỉ là đánh dấu lãnh địa mà thôi, đây không phải là chuyện rất bình thường sao?"
Ngô Lương Lưu Mãng:
Chuyện này làm sao có thể bình thường được chứ?
Giang Nam đều sắp điên rồi, cho dù mình là hệ không gian, cũng chưa từng làm ra thao tác lẳng lơ như vậy!
Giang Nam đánh dấu xong lãnh địa liền thu lại tư thế, vẻ mặt dưới ánh trăng không khỏi đen vô cùng!
Trong ánh mắt là hàn mang nhìn về phía ba người Lưu Mãng!
"Chuyện vừa rồi, không được nói ra, nếu không ta sẽ giết người diệt khẩu!"
Ba người Ngô Lương, Lưu Mãng rùng mình một cái, vội vàng vỗ ngực cam đoan!
Bạn cần đăng nhập để bình luận