Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 1506

Chương 1506
Chương 1506
Hạ Dao sờ soạng Giang Nam nửa ngày, ánh mắt sáng ngời!
Lập tức móc ra được khốn linh châu, vẻ mặt mừng rỡ: "Tìm được rồi!"
Tất cả mọi người đều lo lắng, vội vàng bóp nát khốn linh châu, trường lực khốn linh biến mất!
Mira không nói hai lời, trực tiếp thi triển Thời Gian Nghịch Đảo!
Chỉ thấy vết thương chồng chất trên người Giang Thi Thể đều khép lại, ngay cả cánh tay cũng mọc ra!
Nhưng vẫn mang vẻ mặt của thi thể, dứt khoát không có nửa điểm muốn sống lại!
Mọi người dấy lên hy vọng lần nữa bị dập tắt!
Nhưng Mira mặc kệ, còn muốn thi triển Thời Gian Nghịch Đảo, lại bị Chung Ánh Tuyết ôm lấy!
Khóc lắc đầu!
"Không cần, vô dụng thôi, nếu Tiểu Nam còn ở đây, cũng không muốn nhìn thấy ngươi tổn thương mình như vậy!"
"Dừng lại! Đừng làm chuyện vô ích nữa!"
Mira chép miệng, cũng chỉ có thể buông tha...
Giang Nam cũng thở phào nhẹ nhõm theo, cũng may Tuyết Tuyết còn có lý trí, nếu không chuyện này thật đúng là khó xử!
Trong sơn động lại rơi vào sự yên tĩnh, Hạ Dao vẫn luôn ôm Giang Nam không muốn buông tay!
Thời gian lặng lẽ trôi qua, không biết qua bao lâu!
Ngô Lương khàn khàn nói: "Đưa Nam ca ra ngoài đi, ít nhất cũng coi như có một lời bàn giao!"
Nhưng không thể không thừa nhận, Giang Thi Thể đã bắt đầu phát ra mùi thối rữa.
Giả chết triệt để...
Chung Ánh Tuyết che mặt, run giọng nói: "Thi thể không bảo tồn được lâu như vậy, thời gian đến khi Hư Không Hải mở ra lại còn có rất lâu!"
Lưu Mãng cắn răng: "Vậy cũng chỉ có thể đem đi hỏa táng, mang tro cốt trở về?"
Thi thể Giang: …
Lưu Mãng! Ta mẹ nó thật cảm ơn ngươi!
Trực tiếp hóa tro ta? Người còn chưa chết đã muốn thiêu ta!
Thật sự muốn ta tức chết mới thôi?
Hạ Dao lại lắc đầu: "Không hỏa thiêu! Ta đau lòng! Cứ chôn ở Hư Không Hải đi, Tiểu Nam nói hắn có cảm giác như được về nhà khi tới Hư Không Hải!"
"Nơi này có lực lượng không gian, cứ để cho Tiểu Nam yên nghỉ ở chỗ này là được, quy về hư không, có lẽ nơi này mới là nơi hắn thuộc về!"
Giang Thi Thể sắp điên tới nơi rồi, mau để cho ta tỉnh lại đi, trước thì muốn thiêu ta, sau thì muốn chôn ta?
Cứ tiếp tục như vậy, thật sự sẽ bị giày vò tới chết mất!
Hạ Dao khẽ vuốt ve khuôn mặt Giang Nam, trong ánh mắt tràn đầy sự bi thương.
"Các ngươi ra ngoài đào hố trước đi! Ta cùng Tuyết Tuyết dọn dẹp thân thể cho Tiểu Nam!"
Đám người Ngô Lương Hùng Nhị đều đi ra ngoài đào hố, mà Chung Ánh Tuyết cùng Hạ Dao thì trải một cái đệm trên mặt đất!
Lột hết quần áo của Giang Nam ra, cầm khăn lông ướt cẩn thận lau chùi thân thể, mỗi một góc đều không buông tha!
Giang Nam tỏ vẻ, phân đoạn này cũng rất đáng hưởng thụ! Thật dịu dàng!
24 giờ cũng sắp đến rồi, hai người lau kỹ càng một chút!
Nhưng Hạ Dao lau một hồi lại khóc lên!
"Ô ô ô ~ Tiểu Nam thật đáng thương a, khi chết vẫn còn là một nam hài, chưa được trở thành nam nhân!"
Giang Nam nghiến răng một hồi, đã đến lúc này, Đại Lang Diệt sao vẫn còn liên tưởng đến điểm này chứ? Nhắc tới chuyện này làm gì?
Ta không cần mặt mũi sao?
Chung Ánh Tuyết dụi mắt nghẹn ngào: "Tiểu Nam ngoài miệng ba hoa, trên thực tế trong lòng rất dễ thẹn thùng!"
"Đều tại ta quá ngại ngùng, nếu như... nếu như Tiểu Nam còn ở đây, ta nhất định phải nói với hắn, phải chính miệng nói cho hắn biết mới được!"
Nói tới đây, Chung Ánh Tuyết gắt gao nắm chặt khăn mặt, trong mắt tràn đầy hối hận!
Mà Giang Nam thì lấy lại tinh thần, chuyện quan trọng gì mà phải chính miệng mới có thể nói?
Bây giờ cũng có thể nói nha, ta đang nghe đây!
Hạ Dao gắt gao ôm Giang Nam, hai mắt đẫm lệ!
"Lúc trước nếu ta lựa chọn cưỡi Tiểu Nam, mà không phải lên Bạch Kim thì tốt rồi!"
"Nói như vậy, Tiểu Nam cũng không đến mức tới khi chết cũng vẫn là một bé trai! Ô ô ô..."
Giờ khắc này Hạ Dao khóc rất thương tâm, Chung Ánh Tuyết cũng lặng lẽ rơi nước mắt!
"Thật ra bây giờ cũng không muộn!"
Hạ Dao khóc ròng nói: "Nào có! Tiểu Nam đều đã chết a, đã không còn kịp rồi, đều..."
Nói tới đây, thân thể Hạ Dao cứng đờ, Chung Ánh Tuyết mở to hai mắt, hoảng sợ nhìn Giang Nam!
Chỉ thấy thân thể Giang Nam giờ phút này đã khôi phục huyết sắc, khí sắc hồng nhuận!
Đang mở hai mắt, vẻ mặt mang ý cười nhìn về phía hai người!
Hạ Dao mắt to ngơ ngác nhìn Giang Nam, cả người đều choáng váng, còn chưa kịp hoàn hồn!
Sống... sống lại?
Thấy hai người đều không nói lời nào, Giang Nam lau lau cái mũi: "Đều không chào đón một chút sao? Ta đã nói sẽ trở về mà! ta đã lừa gạt qua...
Lời còn chưa dứt, Chung Ánh Tuyết đỏ mắt nhào tới như điên!
Áp Giang Nam ở trên mặt đất, môi hung hăng khắc ở trên miệng Giang Nam!
Não Giang Nam trực tiếp mơ hồ!
Tuyết Tuyết hôn... hôn ta? Trời ơi!
Thật đúng là chính miệng a? Chuyện này là sao? Đừng chỉ hôn, ngươi ngược lại nói đi a!
Nhưng giờ khắc này Chung Ánh Tuyết mãnh liệt như là một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, gắt gao ôm Giang Nam không muốn buông tay!
Giống như vừa buông tay sẽ chạy mất!
Hạ Dao oa một tiếng liền nhào tới, cả người giống như là gấu túi treo ở trên người Giang Nam!
"Ô oa ~ hù chết ta a, ta cho rằng nửa đời sau sẽ không gặp lại ngươi, ngươi biết ta sợ cỡ nào hay sao?"
"Tiểu Nam! Ngươi đi chết đi!"
Giang Nam nhìn Hạ Dao khóc nức nỡ thì kinh ngạc xuất thần, vốn còn suy nghĩ tỉnh lại xử lý Đại Lang Diệt một trận, ai bảo dám đòi mổ ta?
Nhưng nhìn một màn này, Giang Nam làm gì còn tức giận nữa!
Không khỏi gắt gao ôm lấy thắt lưng Chung Ánh Tuyết và Hạ Dao, đáy lòng mềm mại!
Còn sống... thật tốt!
"Tuyết Tuyết thật vụng về a, chuyện này mà cũng làm không tới?"
"Vì hạnh phúc sau này vẫn phải tăng cường rèn luyện!"
"Để chính miệng ta dạy ngươi được rồi!"
Chung Ánh Tuyết trợn tròn mắt: "A!!!"
Chung Ánh Tuyết thật sự không chống đỡ nổi viecj Giang Nam chính miệng dạy học, liền vội vàng tránh ra!
Đến khi cảm giác trái tim cũng sắp nhảy ra khỏi cổ họng, mặt cũng sắp đỏ ra máu!
Hai tay chụp lấy khăn mặt cúi đầu hoảng hốt giải thích.
"Không... không phải như ngươi nghĩ, ta chỉ là muốn xác nhận ngươi có hô hấp hay không!"
"Thuận... nhân tiện làm hô hấp nhân tạo, ừm, chính là như vậy!"
Giang Nam mang vẻ mặt buồn cười! Có quỷ mới tin ngươi!
"Không phải nói có chuyện muốn chính miệng nói cho ta biết sao? Chính miệng nói đâu?"
Mặt Chung Ánh Tuyết càng đỏ hơn, muốn tìm một cái khe chui vào!
Vốn mặt mỏng, cô làm sao chịu được? Che mặt liền co mình thành một cục!
Hạ Dao trừng mắt: "Hay cho Tiểu Nam nhà ngươi! Lời chúng ta nói ngươi đều nghe được? Vậy mà vẫn luôn giả chết?"
"Ngươi biết chúng ta thương tâm cỡ nào không! Ta vừa rồi còn suýt nghĩ đến việc chết cùng ngươi! Ngươi hư hỏng! Ngươi xấu xa!"
Đại Lang Diệt khóc lóc đấm vào ngực Giang Nam, nhưng lại cười ngây ngô!
Bạn cần đăng nhập để bình luận