Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 1272:

Chương 1272:
Nơi này hẳn sẽ không có người đúng không?
Nhưng mà vừa mới tiến vào, thân thể Giang Nam liền trực tiếp cứng đờ!
Bên trong rất rộng rãi, dưới đường ống còn có ván gỗ được dùng để bắc thành cầu, thuận tiện cho đi lại!
Trên đường ống dùng dây sắt treo không ít bình thủy tinh, bên trong chứa một khối đá dạ quang nhỏ, tản ra ánh sáng nhu hòa!
Bên cạnh cống thoát nước có dựng một cái ổ nhỏ!
Sô pha cũ nát, võng làm bằng lưới đánh cá, bàn làm bằng lốp xe bỏ đi!
Trước cửa còn treo một con gấu bông không có cánh tay, chỗ cánh tay cũng được khâu lại cẩn thận!
Tất cả những thứ người khác không cần, ở nơi này đều biến thành bảo bối, được thu thập gọn gàng ngăn nắp!
Quả thực chính là một ổ nhỏ ấm áp!
Giang Nam ngạc nhiên:
Chỉ thấy một tiểu hài tử với mái tóc rối bù, ăn mặc rách nát đang nằm trên võng, đếm một xấp tiền nhỏ rất dày!
Tầm mấy vạn đồng, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười!
Ha ha ha~
Đếm tới đếm lui mấy lần!
Giang Nam kinh ngạc nói: "A ~ Đứa nhỏ dơ bẩn!"
Lam bị thanh âm của Giang Nam làm cho hoảng sợ, bàn tay nhỏ bé trong nháy mắt nhét tiền vào trong quần áo!
Lật võng xuống muốn chạy!
Thế nhưng đỉnh đầu Giang Nam không có cỏ!
Lam căn bản chạy không thoát!
Vẻ mặt tức giận vọt tới trước mặt Giang Nam, hai nắm đấm nhỏ không ngừng nện vào bụng Giang Nam!
"Ngươi cút đi! Tránh ra! Đi ra ngoài a, đây là nhà của ta, ai cho ngươi vào!"
Nhưng mà Lam cấp Hắc Thiết, nắm đấm nhỏ nhắn căn bản không có chút thương tổn nào với Giang Nam!
Trong mắt Giang Nam tràn đầy kinh hỉ, khó trách Bồ Công Anh tìm nửa ngày cũng không tìm được!
Trốn dưới cống thì sao mà tìm được?
Giang Nam cười hì hì, nhấc Lam lên, đặt cô lên võng!
"A ~ Vì sao lại trốn? Ta cho Bồ Công Anh tìm ngươi lâu như vậy cũng không tìm được!"
Lam vẫn mang vẻ mặt tức giận, không ngừng đấm lung tung: "Ta bị ngốc sao? Không trốn để cho các ngươi tìm được, nhất định sẽ đánh chết ta!"
"Ta... Ta trộm đậu của các ngươi, ngươi muốn tới giết ta sao?"
"Ta chỉ bán được 300 đồng, lát nữa ta trả lại cho ngươi, ngươi lại đánh ta hai cái cho hả giận được không!"
Trong lúc nói chuyện đã lấy ba trăm đồng nhăn nhúm từ trong túi quần ra, nhét cho Giang Nam, vẻ mặt đáng thương hề hề!
Giang Nam liếc mắt một cái, lấy tiền nhét vào trong túi!
Ba trăm cũng là tiền! Mua kẹo ăn cũng ngọt!
Nhưng mà mới vừa nhét vào trong túi, mặt Giang Nam liền đen lại: "Ta chỉ vừa cất trong túi còn không có ủ ấm đâu, ngươi liền lấy trở về?"
"Tuổi còn nhỏ, sao ngươi lại keo kiệt như vậy?"
"Một xấp tiền nhỏ dày như vậy, ba trăm cũng không muốn trả ta?"
Lam thấy tình thế không ổn, há cái miệng nhỏ muốn cắn Giang Nam!
Giang Nam vội vàng né tránh, nhưng ngay sau đó Lam đã thuấn di biến mất khỏi võng!
Trong đường ống thoát nước ở sát vách, Lam trắng bệch mặt xuất hiện, linh lực đáng thương trong cơ thể gần như đã hao hết, cũng không đi nổi nữa!
Cắn chặt môi dưới vừa muốn chạy trốn, chỉ thấy Giang Nam với vẻ mặt sáng lạn ngồi xổm trước người mình, phảng phất như chưa từng động đậy!
"Nha!"
Lam lại bắt đầu đấm từng đấm nhỏ về phía Giang Nam!
Giang Nam cười hì hì: "Đừng chỉ dùng lực đấm bên trái, bên phải lại mạnh thêm nữa! Rất thoải mái!"
[Giá trị oán khí từ Lam +1000!]
Một tay xách cô lên, lần nữa thuấn di trở về võng, ném Lam ở phía trên, chẳng qua lần này Giang Nam đã dùng xiềng xích hư không trói chặt cô!
Lam nức nở: "Ta đưa hết xấp tiền kia cho ngươi, ngươi có thể đừng giết ta được không?"
Giang Nam vô lực: "Ai nói ta muốn giết ngươi chứ?"
Lam vừa nghe Giang Nam không muốn giết mình, khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu vô cùng kinh ngạc!
Ta trộm đậu trân quý như vậy mà hắn cũng không tức giận sao?
"Vậy... Vậy ngươi tới nhà ta làm gì?"
Thần sắc Giang Nam cứng ngắc, cũng không thể nói mình là tới tránh tai họa chứ?
Không khỏi mang vẻ mặt bí hiểm khó lường!
"Khụ... Ta không có ác ý!"
"Ngươi có muốn đi theo ta hay không? Được ở phòng rộng, mỗi bữa đều có thể ăn no, không cần phải đi trộm đồ để nuôi sống bản thân nữa!"
Ánh mắt Lam trở nên hoảng sợ, thân thể hướng về phía sau không ngừng né tránh!
"Ngươi còn nói mình không có ác ý? Ta thấy ngươi rõ ràng là muốn lừa bán ta!
"Trong thành có rất nhiều bọn buôn người giống như ngươi, ta mới không theo ngươi đi, ta có nhà của mình, ta mới không ở phòng rộng!"
Trong đôi mắt to của cô tràn đầy cảnh giác, phòng bị!
Không có chút cẩn thận, với độ tuổi này của cô không sống nổi ở thành Bất Dạ!
Giang Nam phát cáu: "Trông ta giống bọn buôn người tới như vậy sao?"
"Nói thật cho ngươi biết, dị năng của ngươi là hệ không gian, rất hiếm có, ta cũng vậy!"
“Mang ngươi về là để cho ngươi trở nên mạnh mẽ, giúp ngươi có thể dựa vào bản lĩnh của mình để kiếm cơm!"
Biểu tình Lam có vài phần do dự, nhưng vẫn lập tức lắc đầu!
"Không đi, ta có thể chăm sóc tốt cho bản thân, chờ ta tích góp đủ tiền, ta liền đi mua linh châu dùng!"
"Sớm muộn gì có thể thăng cấp, đến lúc đó ta sẽ xuống Thâm Uyên tự mình đánh chết linh thú kiếm linh châu!"
"Không cần ngươi giúp, ngươi thả ta ra, thả ra!"
Lam không ngừng giãy dụa, vẻ mặt kháng cự!
Từ nhỏ đã lăn lộn ở thành Bất Dạ, gặp qua quá nhiều mặt tối, lại càng không biết đã bị lừa bao nhiêu lần, bị đánh bao nhiêu lần!
Nhìn thấy có biết bao nhiêu đứa trẻ vô gia cư bị người lớn bắt đi và không bao giờ xuất hiện nữa...
Lam ngoại trừ bản thân ra, ai cũng không tin được!
Giang Nam nhẫn nại nói: "Nhưng ngươi cứ tiếp tục như vậy rất nguy hiểm!"
"Nếu khoảng cách giữa các hệ không gian đủ gần thì có thể cảm ứng được dao động không gian của đối phương!"
"Nếu như ngươi bị hệ không gian khác tìm được, bọn họ có thể sẽ không có lòng tốt như ta!"
Lam lắc đầu như trống bỏi: "Không cần ngươi quan tâm! Ta sống một mình cũng rất tốt, ta không đi với ngươi!"
Cô bé không ngừng dảy giụa, ánh mắt Lam dần dần đỏ lên, dáng vẻ muốn khóc còn cố nén không khóc!
Dù sao cũng chỉ là đứa nhỏ mười mấy tuổi!
Ánh mắt Giang Nam tràn đầy bất đắc dĩ, Lam không đi theo mình, mình cũng không thể cưỡng ép kéo cô đi!
Nếu làm vậy mình sẽ thành cái gì chứ?
Vừa thấy Lam sắp khóc tới nơi, Giang Nam ngược lại lúng túng tay chân, vội vàng thu hồi xiềng xích hư không!
Lam được cởi trói thì lật võng xuống, nhắm mắt lại nhanh chân bỏ chạy!
Giang Nam liếc mắt một cái, giơ tay ném ra một trùng động không gian, lại xách Lam trở về đặt ở trên võng!
"Linh châu cấp Bạch Ngân, muốn có không? Muốn thì nghe ta nói hết!"
Ánh mắt của Lam trong nháy mắt đã bị linh châu lấp đầy!
Thật sự cho ta sao?"
Giang Nam hào phóng trực tiếp nhét vào trong ngực cô!
Lam cầm linh châu nâng ở lòng bàn tay, lại lau lau trên quần áo, giống như đứa nhỏ nhận được đồ chơi mới, vẻ mặt trân trọng!
"Cảm ơn, vậy ta sẽ nghe ngươi nói hết!"
Giang Nam: (=_= )
Khà khà khà ~ còn trị không được ngươi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận