Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 42 - Tiểu Nam! Ta! Muốn! Ăn! Kẹo



Chương 42 - Tiểu Nam! Ta! Muốn! Ăn! Kẹo




Căn cứ quân sự, Sơn Miêu cầm báo cáo xét nghiệm máu thuộc về Giang Nam, trên mặt khó có được một nụ cười.
Nam Ám Dạ quân ở bên cạnh cảm thấy nghi hoặc liền nói: "Cứ như vậy mà thả hắn trở về sao?"
"Phần huyết thanh kia rõ ràng đã bị rót vào trong cơ thể hắn, lại thành công kết hợp!"
"Con rắn độc kia nhất định sẽ trở về tìm Giang Nam! Cứ như vậy mà mặc kệ rất có thể sẽ có nguy hiểm!"
Sơn Miêu nói, "Nguy hiểm? Ngươi nói quá rồi!"
"Muốn dẫn hắn đi ở dưới mí mắt chúng ta, không khác gì người si nói mộng!"
"Muốn mang hắn đi, chỉ khi hành động quy mô lớn..."
Nam Ám Dạ quân sáng mắt: "Đội trưởng muốn thả dây dài, câu cá lớn?"
Sơn Miêu nheo mắt nói: "Câu cá chỉ là chuyện phụ, thứ mà ta thực sự muốn là mồi!"
"Mã hóa tư liệu Giang Nam, dưới cấp tá cấm lật xem!"
Nói xong liền đem máy tính bảng trong tay ném cho hắn.
Hắn nhìn lướt qua, không khỏi hít một hơi khí lạnh!
Tên: Giang Nam
Tuổi: 18
Dị năng: Hệ không gian! Hệ lực lượng? (Không thể xác định) tố chất thân thể cực mạnh!
Thiên phú: SSS+ (lịch sử chưa bao giờ xuất hiện qua, không thể được xác định rõ ràng)
Tu vi: Hắc Thiết 10 sao!
Thành công dung hợp huyết thanh! Không rõ lý do!
Lúc này, hắn rốt cục đã biết vì sao Sơn Miêu lại coi trọng Giang Nam như vậy!
Thiên phú này! Quả thực là biến thái!
......
Hiện tại trong trường đang là giờ dạy học buổi chiều!
Giang Nam bước xuống xe quân đội!
An Ninh còn cười cười vẫy tay tiễn biệt hắn!
Tất cả các bạn học trong trường đều chú ý tới cảnh này...
Tất cả đều sợ hãi!
"Không phải chứ! Ta không bị hoa mắt sao? Ám Dạ quân tự đưa nam thần trở về? Thái độ lại còn tốt như vậy?"
"Bị còng tay, bị đội mũ trùm mang đi, còn có thể bình yên vô sự trở về?"
"Không phải thật sự hỗ trợ điều tra chứ?"
"Trâu bò! Đó chính là quân đoàn Ám Dạ a!"
"Chúng ta ở chỗ này tập thể dục theo đài phát thánh, mà bên phía nam thần người ta đã dạo một vòng trong quân đoàn Ám Dạ? Người so với người, tức chết a!"
Trở lại lớp học, trên mặt đám người Lý Hưởng Lưu Toàn Vũ phải nói là cực kỳ khó coi!
Buổi sáng còn nói người ta phế, kết quả buổi chiều Giang Nam chẳng những trở về, còn được người ta tự mình đưa về!
Vả mặt bôm bốp.
Giang Nam thì vẻ mặt phiền muộn!
Vừa mới ngồi trên xe, mình một phen mật ngữ ngọt ngào tấn công!
Cũng không thể lấy được một chút tin tức hữu dụng từ trong miệng An Ninh!
Không hổ là người được đào tạo chuyên nghiệp!
Nhưng cũng may lại có được số điện thoại của quân đoàn Ám Dạ!
Lúc này, trước bàn Giang Nam là một đám người đang vây quanh.
Nhao nhao hỏi: "Nam thần! Họ bảo ngươi làm gì? Có hỗ trợ phá án không?"
"Căn cứ của họ ở đâu? Có phải ở bên núi Chu Tước hay không?"
Vẻ mặt Giang Nam nghiêm túc nói: "Bọn họ bảo ta đi nếm thử thức ăn căng tin cứng hay không!"
Học sinh: ???
Mẹ kiếp!
Có cần phải qua loa có lệ tới như vậy không?
[Giá trị oán khí từ Vương Nhất Bình +666!]
[Giá trị oán khí từ Chu Hồng Phong +888!]
[Từ...]
"Nam thần, ngươi đừng giấu nữa, bất mí một chút đi! Chúng ta không nói với ai cả! "
"Đừng làm khó hắn, có lẽ đã ký hiệp ước bảo mật!"
Giang Nam nhún nhún vai: "Họ bảo ta cởi hết quần áo, sau khi thưởng thức vóc dáng hoàn hảo của ta, sau đó trả lại cho ta!"
Bạn cùng lớp: "Nam thần, ngươi khoác lác cũng vừa phải thôi! Người ngươi gầy tựa như khỉ, dải xương sườn còn có thể làm mặt bàn! Có cái rắm gì để thưởng thức chứ?"
Một nữ sinh đỏ mặt và nói: "Ta... Ta cũng muốn được thưởng thức!"
Giang Nam trợn trắng mắt!
Nhìn kìa!
Lão tử đang nói thật a!
Sao không ai tin chứ?
Vấn đề là, mẹ nó đến cả Giang Nam cũng không tin nổi!
Quân đoàn Ám Dạ đang làm cái gì vậy chứ?
Bắt mình đi cũng chỉ đơn thuần muốn nhìn xem bí mật nhỏ của mình sao?
Lý Hưởng âm dương quái khí nói: "A! Các ngươi vẫn đừng nên hỏi, không nhất thiết đã xảy ra chuyện gì đâu!"
Giang Nam cười nói: "Có một số chuyện đích xác không thể nói!"
"Chỉ là bọn họ nhận được thông báo, nói rằng bên phía bộ đội cảnh sát vũ trang có người tiết lộ tin mật, ảnh hưởng đến việc triển khai nhiệm vụ, đang điều tra kỹ việc này!"
Lý Hưởng vừa nghe, sắc mặt trắng bệch!
Cho dù hắn không quá tin những gì Giang Nam nói!
Nhưng... Nếu có gì thì sao?
Lúc ấy Lý Hưởng liền hoảng hốt!
Cũng không lâu lắm liền chạy ra ngoài gọi điện.
Các bạn cùng lớp đương nhiên cũng không dám hỏi nhiều.
Cứu người trong đám cháy cộng thêm chuyện quân đoàn Ám Dạ, khiến cho hình tượng Giang Nam trong mắt bọn họ càng thêm thần bí!
Vào buổi tối, sau giờ học, Giang Nam đang trên đường về nhà.
Điện thoại di động đột nhiên đổ chuông.
Lấy ra xem:
Cuộc gọi video từ "Lang Diệt"!
Kết nối cuộc gọi!
Trên màn hình nhất thời xuất hiện một khuôn mặt làm cho người ta đẹp đến hít thở không thông!
Thật giống như là tiên nữ từ Cửu Trùng Thiên hạ phàm!
Vẻ đẹp hoàn hảo không tì vết, khiến cho người ta không thể sinh ra một chút tâm khinh nhờn.
Không phải Chung Ánh Tuyết còn có thể là ai?
"Tiểu Nam? Tiểu Dao đã làm phiền ta cả ngày rồi, cô ấy cũng muốn ăn kẹo..."
Hạ Dao ở bên cạnh vọt tới, bàn tay nhỏ bé vuốt ve trên mặt Chung Ánh Tuyết.
"Ngươi nhìn thử đi! Đều đẹp thành cái dàng gì a?"
"Tiểu Nam! Tôi! Muốn! Ăn! Kẹo!"
"Ta có thể nói cho ngươi biết, Tiểu Tuyết nhà ngươi đang ở trong tay của ta! Không cho ta liền giết con tin!"
Chung Ánh Tuyết cũng tò mò nói: "Tiểu Nam! Kẹt sữa thỏ trắng lớn của ngươi là có từ đâu ra vậy? Ta... Sao ta cứ cảm thấy sau khi ăn nó liền trở nên đẹp hơn một chút?"
Hạ Dao hung dữ nói: "Đâu chỉ xinh đẹp một chút? Chính là đẹp hơn trăm triệu lần!"
"Ta không quan tâm! Ta cũng muốn trở nên xinh đẹp!"
Giang Nam bĩu môi: "Không cho, không cho, liền không cho, liu liu liu ~٩(๛ ˘ ³˘)۶"



Bạn cần đăng nhập để bình luận