Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 130 -



Chương 130 -




Ánh mắt của những tân binh khi nhìn Giang Nam đã giống như đang nhìn thần tiên!
Cái này con mẹ nó còn là người sao?
Dùng thân mình là giá đỡ của trọng pháo? Cần phải có sức lực lớn tới cỡ nào mới có thể chịu đựng được sức giật chứ?
Trần Lập nuốt nước bọt, sợ hãi nói: "Cái này cũng phải trên 2500 mét đi! Phá kỷ lục!"
"Ta ở trong quân doanh nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy qua dáng vẻ này! "
"Ngay cả thiết bị quan sát đều không cần? Tốc độ gió, độ ẩm không khí! Thậm chí kinh độ và vĩ độ đều tự tính được!"
"Ngươi rốt cuộc làm cách nào a?"
Giang Nam cười hắc hắc: "Có thể là bởi vì ta luôn ăn gà* trong game PUBG chăng?"
ăn gà*
(*): xuất phát từ câu nói "Winner Winner Chicken Dinner", khi dịch sang tiếng việc không còn giữa nguyên ý nghĩa, nhưng mọi người vẫn thường coi “ăn gà” là một biểu tượng chiến thắng trong PUBG.
(*): xuất phát từ câu nói "Winner Winner Chicken Dinner", khi dịch sang tiếng việc không còn giữa nguyên ý nghĩa, nhưng mọi người vẫn thường coi “ăn gà” là một biểu tượng chiến thắng trong PUBG.
Trần Lập: ? ? ?
Ta nhổ vào!
Con mẹ nó ngươi lấy cớ này cũng quá qua loa có lệ rồi a?
Vương Thiết che mặt!
Hôm nay xem như mình đã được gặp thần tiên!
So sánh hai bên? 3 năm liên tục giành danh hiệu Súng Vương? Chỉ sợ ở trong mắt Giang Nam cũng không bằng cái rắm!
Mình mới là đồ ngốc a!
Nhìn Vương Thiết đỏ mặt hung hăng trừng mắt bản thân, Giang Nam cười xán lạn một tiếng.
"Muốn học sao? Ta dạy cho ngươi?"
Vương Thiết: ? ? ?
Lời thoại này?
Giống như đã nghe qua ở đâu?
Đám lão binh kia liền không nhịn được!
"Mẹ kiếp! Ta muốn học a, nam thần ngươi dạy dạy ta đi!"
"Kỹ thuật bắn súng này mẹ nó chính là cấp bậc thần tiên!"
"Ta lớn tới từng tuổi này cũng chưa từng thấy qua ai phách lối như vậy!"
Trần Thần: "18 năm súng lục sao có thể vô ích sao? Nam thần sẽ dạy chúng ta tay nghề tổ truyền chứ?"
Giang Nam mặt đều đen: "Sao mấy lời này xuất phát từ miệng của các ngươi đều cảm thấy không tốt đẹp gì nhỉ?"
"Chẳng lẽ đây chính là miệng chó không mọc được ngà voi trong truyền thuyết sao?"
[Giá trị oán khí từ Trần Thần +333!]
Một đám tân binh cũng vây lại.
"Nam thần Nam thần! Cũng dạy chúng ta được không?"
"Ta muốn học kỹ thuật lắp ráp ép đạn kia! Quá ngầu!"
Tô Nhuế đỏ mặt: "Ta . . . Ta cũng muốn học!"
Giang Nam hét lớn một tiếng: "Được! Vậy ta liền dạy lại tay nghề này cho các ngươi!"
Trần Lập: ? ? ?
Hóa ra tên nhãi này con mẹ nó đến cướp công việc của ta sao?
[Giá trị oán khí từ Trần Lập +666!]
Không thể không thừa nhận!
Mãng kỹ thuật bắn súng này của Giang Nam thậm chí vượt qua hắn!
Đến cùng Sơn Miêu đã được bảo bối này ở nơi nào chứ?
Nghe nói còn đang học cấp ba?
Tại sân tập bắn, Giang Nam chắp tay sau lưng tản bộ!
Những tân binh ghé vào bao cát đằng sau!
Giang Nam dùng chân uốn nắn tư thế của bọn họ.
Nhưng đến phiên Tô Nhuế, một nữ đồng chí giống như cô lại khác rất nhiều!
Đúng thật là cầm tay hướng dẫn!
Mặt đều mẹ nó sắp dán tới!
Nhìn sườn mặt của Giang Nam, khuôn mặt Tô Nhuế đỏ bừng!
Trong lòng đều loạn lên!
Không được! Không thể suy nghĩ lung tung oa!
Hắn mới 18! So với ta còn nhỏ hơn nhiều!
Cần phải rụt rè! Ừm, rụt rè!
Nam đồng chí: ? ? ?
Mẹ kiếp!
Có cần phân biệt đối xử tới vậy hay không!
[Giá trị oán khí từ Vương Thiết +666!]
[Giá trị oán khí từ Tiểu Phong +666!]
. . .
Mà đúng lúc này, sân tập bắn vốn dĩ đang huyên náo lại bỗng nhiên trở nên yên lặng.
Các lão binh vốn dĩ dang ngồi xổm ở dưới dù che nắng lập tức đứng dậy, đội ngũ chỉnh tề.
Giang Nam còn đang "hướng dẫn" Tô Nhuế đâu.
Thẳng đến khi cảm giác hai chân mình cách mặt đất!
Ngẩng đầu nhìn lên, chính là khuôn mặt không biểu tình của Sơn Miêu.
Một tay nâng mình lên?
Vẫn là động tác quen thuộc kia. . .
"Ngươi đang làm gì?"
Giang Nam bĩu môi: "Dạy tân binh bắn bia a?"
Thối Sơn Miêu!
Nhanh buông ra!
Ta cũng cần mặt mũi oa!
Đương nhiên! Những lời này cũng chỉ dám nghĩ trong lòng.
"Ừm, rất tốt! Nhưng mà ngươi có thể thả tay cô ấy ra trước hay không?"
Khuôn mặt Tô Nhuế đỏ bừng, Giang Nam cũng không buông ra tay mình.
"Tay cầm tay chỉ dạy! Làm vậy mới thể hiện được sự chuyên nghiệp!"
Sơn Miêu:. . .
Cầm tay chỉ dạy này thật đúng là nghĩa như mặt chữ!
[Giá trị oán khí từ Lạc Thiên Hồng +666!]
Cô vốn muốn Giang Nam đến tập huấn!
Mài giũa tính tình của hắn!
Thế nhưng chỉ sau một buổi sáng hôm nay, Giang Nam ngược lại còn trở thành huấn luyện viên?
Đây là thao tác thần tiên gì chứ?
Quá trình Giang Nam bắn súng vừa rồi, Sơn Miêu ở văn phòng đều theo dõi!
Trong lòng không thể bình tĩnh thật lâu!
Mặc dù trước đó đã nghe An Ninh và Trần Thần nói qua, thế nhưng không nghĩ tới, kỹ thuật bắn súng của Giang Nam thật sự đã đến loại trình độ này!
Đời trước không uống canh Mạnh Bà sao?
Lại để cho Giang Nam dẫn dắt, một đám tân binh này chỉ sợ đều trở nên lệch lạc như hắn!
Sơn Miêu nhìn xem nháy mắt to, một mặt vô tội Giang Nam trở nên đau đầu!
Ngay sau đó đặt Giang Nam xuống dưới đất.
"Phải ngoan một chút! Biết không?"
Thậm chí trong giọng nói lộ ra một vẻ thương lượng!
Giang Nam nhếch miệng cười một tiếng: "Được rồi!"
Giờ khắc này, vô luận là lão binh hay tân binh, ngay cả huấn luyện viên Trần Lập đều kinh hãi!
Đây là lần đầu tiên bọn họ được nhìn thấy một Sơn Miêu như vậy!
Đổi tính?



Bạn cần đăng nhập để bình luận