Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 366 -



Chương 366 -




Chỉ thấy Bạch Thiên Tầm đi một bước, không khỏi đỏ mặt: "Đợi một chút, Sơn Miêu, ngươi lại đây một chút!"
Sơn Miêu: "Có chuyện gì vậy?" Chân có tê sao? Để ta cõng ngươi! ”
"Ai nha không phải! Ngươi lại đây!"
Bạch Thiên Tầm ghé vào tai Sơn Miêu thì thầm: "Xì xầm xì xầm~"
Sơn Miêu ngạc nhiên: "Không phải chứ?"
Mặt Bạch Thiên Thượng càng đỏ lên!
"À… Đồ của ta đều ở trong không gian dị độ của Tiểu Nam!"
Bạch Thiên Tầm cắn chặt răng, miệng chu ra, nhỏ giọng nói: "Nam thần! Giúp ta lấy một cái quần nhỏ..."
Giang Nam: ???
Ánh mắt theo bản năng rơi vào quần Bạch Thiên Tầm!
Muốn thay quần sao?
Tại sao lại thay quần?
Chẳng lẽ lúc nhảy ra khỏi máy bay...
Mặt Bạch Thiên Tầm đều đỏ đến tận vành tai, một tay túm lấy áo sơ mi của mình dùng sức kéo xuống!
Vội vàng giải thích: "Không... Không! Không phải như ngươi nghĩ đâu!"
"Ta cảm thấy cái quần này quá chật! Không tiện để di chuyển!"
Giang Nam bừng tỉnh đại ngộ: "Ừm! Ta biết mà! Ta hiểu hết!"
Giang Nam lật một trận trong không gian dị độ!
Lấy một cái khăn lông, một túi khăn ướt!
Một cái quần, và một cái quần lót!
Tất nhiên rồi! Là quần lót hiệu Hulk!
Bạch Thiên Tầm nhìn khăn ướt Giang Nam đưa tới, còn có quần lots mà mặt đều đỏ thấu a!
A!
Xấu hổ chết đi!
Đã là cô nương lớn như vậy rồi, vậy mà... Vậy mà lại đi tè dầm!
Nói Giang Nam không biết, có quỷ mới tin!
Ngay cả quần lót và khăn ướt mà hắn đều đã chuẩn bị sẵn cho ta!
Ngươi có cần phải tinh tế như vậy không?
Đỏ mặt cướp lấy quần, trốn vào sâu trong hẻm!
Một trận thanh âm rườm rà truyền đến!
Sau 3 phút!
Bạch Thiên Tầm có chút nhăn nhó đi ra, trừng mắt nhìn Giang Nam nói: "Không được nói ra cho người khác biết không?"
Giang Nam ý vị thâm trường nói: "Ai nha! Xấu hổ cái gì! Mỗi người đều có ~ thời điểm không thể kìm lòng được!"
[Giá trị oán khí từ Bạch Thiên Tầm +1000!]
"Ta nhổ vào! Ngươi mà nói ra! Ngươi có tin ta bắn ngươi hay không?"
Giang Nam: ???
"Con người ta rất tốt, ta nói cho ngươi biết…"
Sơn Miêu căng thẳng: "Suỵt! Có người đến đây!
Trên con phố phố, một chiếc trọng tải tám bánh mang theo thi thể một đầu linh thú ma giác tê khổng lồ chạy!
Dong binh được trang bị súng ống đầy đủ, toàn bộ quá trình cảnh giới, hình như nhận ra được động tĩnh trong hẻm nhỏ, đèn pin ánh sáng mạnh trực tiếp rọi tới!
Mà trước đó, Giang Nam đã ôm hai người thuấn di rời đi!
Cũng không chậm trễ, trực tiếp chạy tới điểm tiếp ứng!
Dưới một văn phòng đã bị đạn pháo nổ tung một nửa!
Giang Nam nhìn đồng hồ: "Sao còn chưa đến?"
Sơn Miêu nhíu mày: "Xác định là 10 giờ! Có phải căn cứ bên kia đã xảy ra vấn đề gì không?"
"Nếu không..."
Ngay sau đó!
"U~"
Chỉ thấy một hàm răng trắng từ trong ngõ nhỏ "bay" ra!
Sơn Miêu mở to hai mắt, da gà Bạch Thiên Tầm nổi lên!
Một cái răng đang bay?
Cái này cũng quá đáng sợ rồi!
Mà Giang Nam thì không còn xa lạ gì nữa, tràng diện này mình đã thấy nhiều a!
Chỉ thấy một anh trai da đen mặc âu phục đi ra từ trong ngõ nhỏ!
Cơ bắp cuồn cuộn! Vóc người cao lớn!
Làn da ngăm đen trở nên bóng loáng dưới ánh đèn đường!
Ngay cả cấp bậc cũng đã tới Bạch Ngân đỉnh phong!
Sơn Miêu và Bạch Thiên Tầm đều ngạc nhiên!
Tên này ... Đúng là có hơi đen!
"Viện quân? Ngươi là Giang Nam!"
Một giọng nói tiếng Trung lưu loát khiến Giang Nam sửng sốt!
Giang Nam nhếch miệng cười: "Chinh là ta!"
Nói xong thân thiện vươn tay ra!
Anh chàng da đen theo bản năng giơ lên tát!
Nhưng đột nhiên ý thức được cái gì đó, nhếch miệng cười, bắt tay với Giang Nam!
"Xin chào! Ta là liên lạc viên dưới trướng Dương ca!"
Giang Nam gật gật đầu, Vương Chính Dương!
Đội trưởng tiểu đội tiếp ứng, trước khi tới đây Giang Nam đã thuộc lòng tư liệu của bọn họ!
"Dẫn chúng ta tới căn cứ trước đi!"
"Đúng rồi người anh em! Tên ngươi là gì? Nói cho ta biết, chúng ta làm quen với nhau!"
Anh trai da đen sửng sốt, khó xử nói: "Không tôt slawms!"
Giang Nam, "Nào nào! Có gì mà ngượng ngùng chứ, về sau đều là chiến hữu!"
Anh chàng da đen gãi đầu!
"Tên ta là Ouwewuweweweyetunouweubeumbemugbem. Osas!"
Sơn Miêu: Σ(°△°|||)︴
Bạch Thiên Tầm: Σ(°△°|||)︴
Giang Nam: Σ(°△°|||)
Con mẹ nó người đang nói cái gì a!
Đây thực sự là tên của con người sao?
Mẹ kiếp!
Một đống Ouwewu đều khiến ta phải bối rối a!
Giang Nam gãi gãi đầu: "Cái kia! Người anh em! Ngươi có thể lặp lại không, ta không nhớ được!"
Anh trai da đen liếc mắt: " Ouwewuweweweyetunouweubeumbemugbem. Osas!"
Giang Nam: !!
Tuy không nhớ được hắn cụ thể nói cái gì!
Nhưng quả thật không đọc sai!
Mẹ kiếp! Cái tên dài như vậy?
Lúc đặt cái tên này tuyệt đối bởi vì bàn phím máy tính bị cấn đúng không?
Thật hay giả vậy?
Chắc hẳn chứng minh thư của tên này phải dài cỡ 1 mét mới đủ cho cái tên này!
Giang Nam ngượng ngùng nói: "Người anh em! Ngươi nói lại lần nữa đi! Ta chắc chắn sẽ nhớ! ”
Đây chính là chiến hữu tương lai!
Thân là một chỉ huy chiến đấu có trình độ!
Làm sao có thể ngay cả tên của đàn em cũng không nhớ được?
Phải tin vào chính mình! Giang Nam!
Ngươi có thể làm được!



Bạn cần đăng nhập để bình luận