Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 1244:

Chương 1244:
Nhìn danh sách giá trị oán khí không ngừng cập nhật, Giang Nam thật sự vui vẻ!
Đám Thiên Ngưu vẫn đang trút xuống năng lượng dư thừa hướng về phía cánh cổng không gian!
Lăng Phong hưng phấn nói: "Thế nào? Cần một tiếng trống làm hăng hái tinh thần giết tới sao?"
"Hai khối hạch tâm đều ở trong tay, chỉ cần giải quyết xong chướng ngại vật Fito cái này, vạn sự liền ok!"
Giang Nam cười khổ: "Fito cấp Tinh Diệu không dễ giải quyết như vậy!
"Lần này cũng nhờ mượn lực lượng của đàn Thiên Ngưu, ăn phải thiệt thòi lần này, Fito sẽ không dễ dàng xuống nữa!"
Tiêu Chấn nói: "Vậy chúng ta mang đàn Thiên Ngưu lên đi! Như vậy..."
Vương Bá lắc đầu: "Không có cách nào mang, cánh cổng không gian lớn như vậy, ba vạn con Thiên Ngưu chỉ có thể thông qua từng cái!"
"Fito chặn ở cửa, cứ đến một con hắn liền giết một con!"
Giang Nam vừa muốn nói chuyện, cảm giác cánh cổng không gian chấn động mạnh!
Tựa hồ cường lực phát ra từ đám Thiên Ngưu tạo thành ảnh hưởng với cánh cổng không gian, không gian chấn động!
Một cỗ không gian dao động rất mạnh truyền đến, khiến cho da đầu Giang Nam tê dại!
Tầng thứ chín sẽ không bị đám Thiên Ngưu xả thải tới sụp đó chứ?
Không gian dao động mãnh liệt như thế, những lần trước căn bản không phải cùng đẳng cấp!
Giang Nam vội la lên: "Đừng bắn nữa! sợ là sắp sụp rồi, cẩn thận khe nứt không gian! tất cả mọi người trốn ở dưới Thiên Ngưu!"
Nói ra câu nói này, trái tim mọi người đều vọt lên tận cổ họng!
Khe nứt không gian?
Nhưng mà đã muộn!
Chỉ thấy lấy cánh cổng không gian làm trung tâm, không gian xung quanh sinh sôi xé rách!
Khe nứt vỡ ra tựa như mạng nhện, giống như tấm gương vỡ nát!
Khe nứt giăng khắp nơi, như là một tấm lưới lớn trải ra!
Cả người Giang Nam dựng thẳng tóc gáy, mơ hồ có thể cảm giác được quỹ tích vết nứt không gian tiến lên!
"Hướng 3 giờ! Dọn dẹp!"
Trong lúc nói thì đã mở ra toàn bộ Phần Huyết, cầm Tiểu Tửu Oa trên vai ném sang một bên!
Lập tức một vọt về hướng ba giờ!
Trực tiếp đụng Vương Bá đến hộc máu bay ngược!
Nắm lấy cổ áo Tần Thụ, ném ra thật xa!
Một quyền nện vào ngực Diệp Tinh Hà, đánh hắn xoay tròn bay ra, mà Tề Ngọc thì lại bị Giang Nam đạp tựa như đạn pháo nện ra ngoài!
Mỗi một kích đều dùng hết toàn lực!
Giờ phút này Giang Nam hóa thành cỗ máy vô tình, dùng hết khả năng ném tất cả người trong khu vực hướng ba giờ ra ngoài!
Có người thậm chí không kịp phản ứng, cũng đã đằng vân giá vũ, hộc máu bay ngược!
Đảo mắt đánh bay hơn mười người!
Nhưng mà khe nứt không gian tới nhanh như thế, đảo mắt đã tới!
Dao động tinh thần lực mạnh mẽ từ trong đó lao ra!
Trong thoáng chốc làm cho tất cả mọi người đau đầu như búa nện, tai mũi phun máu!
Lúc này Hạ Dao cũng đang ở khu vực ba giờ!
Mắt thấy cũng sắp rút ra ngoài rồi!
Nhưng mà tinh thần lực trùng kích, làm cho không ít người bên cạnh trực tiếp ngất xỉu!
Hạ Dao lảo đảo một cái, cố nén đau đầu, nhìn Chung Ánh Tuyết và Mira chạy như điên về phía xa xa!
Lại nhìn Thỏ Con hôn mê ở phía sau!
Răng sói cắn chặt: "Phần Huyết! Lang Vương!"
Cơ năng thân thể được gia trì đến cực hạn, Hạ Dao xoay người vọt trở về!
Kéo Thỏ Con xoay người liền ném ra ngoài!
Lập tức thân thể tựa như một đạo mị ảnh màu bạc, điên cuồng chạy nước rút ở khu vực ba giờ!
Ném mạnh các đội viên bởi vì tinh thần lực trùng kích mà té xỉu ra ngoài!
Giờ khắc này Giang Nam đều đỏ mắt!
Nhìn địa phương 10 mét phía trước mình là ba học viên tai mũi chảy máu, té xỉu trên mặt đất, răng đều muốn cắn nát!
Thân thể bạo vọt về phía trước!
Cho ta thêm chút thời gian, dù chỉ một micro giây cũng đủ rồi!
Nhưng mà khe nứt không gian đã lâm thân, tựa như miệng lớn hư không, vô tình cắn nuốt đến chỗ của Giang Nam!
Giang Nam vươn bàn tay to, liều mạng muốn bắt lấy ba người kia, ném ra ngoài!
Nhưng mà chỉ kém vài mét!
Nhưng đúng lúc này, một đạo ngân quang vọt tới, nhấc chân đá bay một người!
Hai tay bắt lấy mắt cá chân hai người, quát khẽ một tiếng, ném ra ngoài trước khe nứt không gian!
Giang Nam ngẩn ra, ngơ ngác nhìn cô gái cả người bốc khói trắng!
Đúng là Hạ Dao!
Chỉ thấy Hạ Dao lau máu mũi trên mặt, cười sáng lạn!
Nửa người Giang Nam đều bị nuốt vào khe nứt không gian, ngay cả Hạ Dao cũng bị lực hút mạnh mẽ bắt được, không kịp chạy trốn!
Giờ phút này, xung quanh Giang Nam phủ đầy bóng tối, khe hở không gian là nơi duy nhất có ánh sáng phát ra!
Không khỏi hét lớn: "Chờ ta trở về!"
Nói xong thân thể đã bị khe nứt không gian triệt để cắn nuốt, biến mất cùng Hạ Dao!
……
Khe nứt không gian trong nháy mắt khép lại, tựa như chưa bao giờ xuất hiện qua!
Lúc này cánh cổng không gian tầng thứ chín đều trở nên hỗn độn!
Nhất là khu vực ba giờ, mặt đất bị xé mở ra một đường nứt dài ngàn mét, dữ tợn đáng sợ!
Tất cả vật chất trong khu vực này đều bị cắt nuốt vào!
Một nhà thám hiểm ngồi ở chỗ nứt, ôm đùi đau đến toát mồ hôi lạnh, chỗ nứt máu tươi đầm đìa!
Chung Ánh Tuyết chạy như bay được một nửa, thân thể như bị rút cạn khí lực quỳ trên mặt đất!
Trơ mắt nhìn Giang Nam Hạ Dao bị cắn nuốt vào khe nứt không gian, cứ như vậy biến mất ở trước mắt mình!
Chung Ánh Tuyết cảm giác trái tim mình đau đớn như bị xé rách!
Nước mắt to như hạt đậu giống như đứt dây rơi xuống đất, há miệng muốn hô cái gì đó!
Nhưng một câu cũng nói không nên lời, thậm chí cũng khóc không ra tiếng!
Người bi thương đến cực hạn sẽ khóc không ra tiếng!
Chung Ánh Tuyết nắm chặt nắm tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay cũng không nhận ra!
Mira kinh ngạc nhìn vết nứt, oa một tiếng liền khóc lên!
"Ô oa ~ Giang Nam ca ca! Lang Diệt tỷ tỷ! Ô oa, Mira không muốn các ngươi rời đi, trở về a!"
Trong sân yên tĩnh chỉ có tiếng khóc của Mira quanh quẩn!
Tiểu Tửu Oa không ngừng xoay quanh khe nứt, trong mắt tràn đầy nước mắt!
"Chủ nhân! Chủ nhân các ngươi đi đâu rồi?"
Nhưng mà lại không được đáp lại!
Ngô Lương nện một quyền xuống đất, con mắt đỏ bừng, hận người bị khe nứt không gian cắn nuốt lại không phải mình!
Hùng Nhị không ngừng dùng mu bàn tay lau nước mắt, mọi thứ tới tới đột ngột như vậy!
Vương Bá lau khóe miệng máu tươi, trong lòng không vui!
Giang Nam cùng Hạ Dao ném toàn bộ người ở hướng 3 giờ ra, mà mình lại không có đi ra!
Mạng của 20 người, là do Giang Nam và Hạ Dao đổi lại!
Diệp Tinh Hà ngửa đầu lấy tay che mặt, không muốn để cho người ta nhìn thấy bộ dáng hai mắt đẫm lệ của mình!
Run giọng nói: "Lúc tới đã nói rồi, sẽ mang tất cả mọi người bình an trở về!"
"Bây giờ chúng ta đều ở đây, còn ngươi thì sao?"
Tề Ngọc nhìn miệng nứt dữ tợn kia, hắn hiện tại kỳ vọng Nam Thần ôm Hạ Dao từ phía dưới nhảy ra!
Sau đó lại bĩu môi nói với mọi người: "Đều khóc cái rắm gì, trêu chọc các ngươi thôi?"
Sau đó lại là một màn trang bức!
Nhưng đó cũng chỉ là hy vọng xa vời!
Bạn cần đăng nhập để bình luận