Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 332 -



Chương 332 -




Trong nháy mắt, Hạ Dao cảm thấy mình thật oan ức!
Tại sao lại là mình!
Rõ ràng là mình phát hiện ra Giang Nam trước!
Cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện vui vẻ!
Lại đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ, muốn cướp đi mọi thứ của mình.
Dùng một cước đá mình ra ngoài, mà mình cái gì cũng không làm được...
-Ô ô ~ a~"
Hạ Dao khóc một hồi liền ngủ thiếp đi, đêm nay, cô thật sự rất đau lòng!
Sáng sớm hôm sau, Giang Nam trở lại biệt thự nhà mình, nhưng vẫn không phát hiện ra bóng dáng Hạ Dao.
Giang Nam gãi gãi đầu, lại gửi wechat!
Nam Thần: Dậy chưa?
Hạ Dao trốn trong chăn xoa xoa đôi mắt sưng đỏ, vừa nhìn thấy WeChat mà Giang Nam gửi tới!
Lại tủi thân rơi nước mắt.
Lại gõ một hàng chữ vào khung nhắn tin.
"Tiểu Nam! Ta thật sự không nỡ rời khỏi các ngươi a! ”
Nhưng trong nháy mắt muốn ấn nút gửi, ngón tay cô cứng đờ!
Cắn môi dưới xóa chữ đi, trực tiếp tắt điện thoại di động, lại cuộn mình vào trong chăn!
Thế lực của Vân gia khủng bố, còn có cường giả cấp Tinh Diệu, nói với Giang Nam.
Dựa theo tính tình của hắn, khẳng định sẽ không chịu thua!
Đến lúc đó lại chọc ra một đống chuyện, càng làm cho người ta lo lắng!
Giang Nam thật vất vả mới đi được hôm nay! Hạ Dao không muốn làm chậm trễ hắn!
Càng không muốn gây thêm phiền toái cho Giang Nam.
Cô thậm chí còn cảm thấy Vân Phỉ nói rất đúng...
Giang Nam nhìn tin tức vẫn chưa được trả lời thì không nói gì.
"Đại Lang Diệt có phải lại ngủ nướng không?"
Chung Ánh Tuyết che miệng cười trộm: "Cô ấy thích nằm trên giường!"
Ngày hôm sau đi học!
Trong lớp vô cùng náo nhiệt, thảo luận đều là chuyện thi đấu Ngôi Sao.
Điều đáng nói là anh trai mắt kính thân thành người đàn ông gân thịt cao 2m, đội mũ bảo hiểm xe máy đến lớp!
Quả thực hấp dẫn ánh mắt mọi người!
Nhưng trên mặt anh trai mắt kính lại tràn đầy hạnh phúc!
Bởi vì thu hoạch được tình yêu!
Tuy nói hai ngày nay Đỗ Nguyệt cũng không để ý tới mình, gọi điện thoại không nghe máy, wechat không trả lời, tìm cô ấy cũng không thấy đâu!
Nhưng hắn hoàn toàn không lo lắng!
Chắc là vì ngại ngùng!
Dù sao cũng là cô gái nhà lành, ít nhiều vẫn cần thời gian tiếp nhận một chút!
Đúng vậy!
Chắc chắn là vậy!
Mà Tần Thụ... Thì đã bị giam giữ, phỏng chừng phải hai ngày mới có thể thả ra!
Giá trị oán khí vẫn chưa từng đứt đoạn cập nhật!
Lớp tự học buoir sáng, Giang Nam nhìn chỗ ngồi trống rỗng của Hạ Dao thì ngẩn người!
Gửi 200 tin nhắn WeChat cũng không thấy trả lời, điện thoại di động vẫn còn tắt, gọi video cũng không có đáp lại!
Giang Nam có chút lo lắng.
Giờ phút này, trong lớp truyền đến từng trận nghị luận nhỏ giọng.
"Ai, nghe nói chưa? Lớp chúng ta sẽ có học sinh mới chuyển tới! Mẹ nó vô cùng xinh!"
"Lúc này lại chuyển trường tới? Ngươi nghe ai nói vậy?"
"Ngươi quan tâm làm gì? Đến lúc đó cứ xem là được! Xuống tay phải sớm biết không?"
"Chỉ với ngươi? Trông chả khác gì cục đá ven đường!"
"Con mẹ nó? Ngươi thì lại đẹp trai quá! Ta đã thấy ngươi nôn mửa ở cổng khu dân cư!"
"Ngươi..."
"Các bạn học im lặng một chút!"
Trên bục giảng, giáo viên gõ nhẹ vào bảng đen, lớp học ngay lập tức im lặng.
"Hôm nay, lớp chúng ta chào mừng một học sinh chuyển tiếp, mọi người nhiệt liệt hoan nghênh, nhớ hòa thuận với nhau!"
Cánh cửa lớp học đã được đẩy ra!
Chỉ thấy thân trên là trang phục hở vai màu hồng, thân dưới là váy ngắn màu trắng, dáng người cao gầy đi vào!
Trong nháy mắt, lớp học hoàn toàn yên tĩnh!
Ngũ quan mỹ tinh xảo của cô khiến cho người ta hít thở không thông, làn da như mỡ đông, khóe mắt là một nốt ruồi lệ điểm xuyết, thêm vài phần mềm mại!
Đôi chân thẳng tắp kia quả thực không giống thật, dáng người càng tốt đến nổ tung, eo nhỏ chỉ cần một vòng tay là ôm được!
Khí chất tao nhã cao quý, khiến cho người ta có một loại cảm giác không thể mẹo phạm!
Nhưng trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng, lại có thêm vài phần cảm giác thân cận.
Khoảnh khắc bước vào lớp học, ánh mắt của cô liền rơi vào trên người Giang Nam, chưa từng rời đi một lát.
"Xin chào tất cả mọi người! Tên ta là Vân Phỉ! ”
Thoáng chốc, lớp học sôi sục, huýt sáo! Gõ bàn, thậm chí còn nhường ra chỗ trống!
Lão sư đen mặt, mình nuôi một đám khỉ à?
Giang Nam ngẩng đầu liếc Vân Phỉ một cái, lại cúi đầu nghịch điện thoại di động.
"Yên lặng! Bạn học Vân Phỉ, ngươi cứ ngồi đằng kia đi!"
Giáo viên chỉ vào ghế trống ở hàng ghế sau!
Vân Phỉ gật gật đầu, nhưng vẫn không đi về phía chỗ ngồi, mà là đi thẳng về phía Giang Nam!
Nhất cử nhất động đều hấp dẫn ánh mắt của tất cả các bạn học.
"Mẹ kiếp? Cô ấy đang làm gì vậy? ”
"Cô ấy... Cô làm sao chạy tới Nam Thần? Chẳng lẽ..."
"Được rồi... Chúng ta không có cơ hội! ”
"Nam thần trời đánh! A!"
Ngay cả Chung Ánh Tuyết cũng nhíu mày theo.
Chỉ thấy Vân Phỉ đi tới bên cạnh bàn học ở Giang Nam, nói với Lục Minh ở một bên: "Vị bạn học này, có thể đổi chỗ ngồi với ta không?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận