Quầy Hàng Vỉa Hè Của Ta Cực Mạnh

Chương 137 -



Chương 137 -




Giang Nam nhướng mày: "Nghiện? Nghiện hay lắm! Nghiện thì con mẹ nó đi tự thú đi a!"
Trần Thần cái tên khốn kiếp này!
Mà đúng lúc này!
Giang Nam cảm giác không khí trong túc xá đều ấm lên.
Nhóm quân đoàn Ám Dạ đều nhìn mình bằng ánh mắt không ổn lắm!
Sắc mặt của cả đám người đều bắt đầu phiếm hồng!
Biểu lộ của Giang Nam dần dần trở nên hoảng sợ!
Đáng chết!
Mị lực của ta không có lúc nào nghỉ ngơi được mà!
Quân đoàn Ám Dạ cũng đều cảm thấy ngạc nhiên!
Đang xảy ra chuyện gì?
Vì sao hiện tại trông Giang Nam lại thuận mắt như vậy?
Cảm giác có chút yêu thích?
Thậm chí . . .
Thậm chí còn có chút đáng yêu?
Trong nháy mắt!
Bọn họ thậm chí cho rằng Giang Nam chính là định mệnh của đời mình!
Tim đập rộn lên! Trong lòng rối loạn!
Không được!
Không được rồi!
Mẹ nó hắn là nam a!
Thế . . . Thế nhưng mà đẹp trai như vậy! Còn có bản lãnh như vậy!
Còn . . .
Mẹ kiếp! Không đúng! Cái quỷ gì vậy!
Đây là tình đồng chí!
Nhất định là tình đồng chí nồng đậm!
Tất cả mọi người lắc lắc đầu, thế nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn lén Giang Nam!
Giang Nam nuốt nước bọt! Biểu lộ càng hoảng sợ!
Mẹ nó còn có thể ngủ lại ký túc xá này sao?
Chỉ sợ lại có người anh em nào nửa đêm không khống chế được bản thân!
Mình thân là một người đàn ông chân chính!
Lại còn vô cùng nam tính!
Lỡ như gặp phải chuyện này thì phải làm sao chứ? vtb vtf
Vừa nghĩ tới đây Giang Nam đã bị dọa cho rùng mình một cái!
Nếu lão tử còn ăn kẹo nổ ở trong ký túc xá này nữa!
Mẹ nó liền không phải là người!
Giang Nam hạ quyết tâm thuấn di một cái không thấy bóng dáng đâu!
"Trần Thần! Ngươi là người thứ hai!
"Chuẩn bị tiếp uy lực của kẹo nổ đi a!"
"Hừ hừ!"
Trong túc xá, Trần Thần mang vẻ mặt hưng phấn!
Cũng nhờ có kẹo nổ mà mình xông phá bình cảnh!
Bạch Ngân chín sao? Hoàng Kim ở trong tầm tay!
"Ân? Các ngươi sao lại nhìn ta như vậy?"
Trần Thần cảm giác có chút không đúng!
Ánh mắt của đám chiến hữu không ổn!
Sao lại giống một đám sói già, đang nhìn một con cừu nhỏ không mặc quần áo?
"A! Lão . . . Lão Trần a! Không có chuyện thì đi ngủ sớm một chút a!"
"Ân! Ngủ đi ngủ đi!"
"Ân! Nhanh đi ngủ!"
"Ngủ đi mới tốt . . ."
Trần Thần vẻ mặt kinh tủng: ? ? ?
. . .
Giang Nam ở hành lang không biết nên đi nơi nào, đi vài vòng lại tới trước cửa phòng làm việc của Sơn Miêu.
Nói gì cũng không dám trở về ký túc xá nữa!
Nếu không cửa hậu khó giữ được oa!
Nguy hiểm!
Quá nguy hiểm!
Nguyện Trần Thần "Hạnh phúc" !
"Vào đi! Cửa không khóa!"
Giang Nam: ? ? ?
Đẩy cửa tiến vào văn phòng, Sơn Miêu đang đọc văn bản tài liệu!
Trên người còn khoác quân phục mà Giang Nam đã đắp lên cho cô.
Giang Nam hơi ngẩn ngơ!
Giờ phút này Sơn Miêu quả thực mỹ khốc!
Ngũ quan rõ ràng, chiếc mũi cao thẳng! Hai con mắt chứa đầy sự lạnh băng, trước trán là từng sợi tóc rối!
Tổ hợp lại với nhau, lại có một loại mỹ cảm không nói ra được!
Làn da xuống cấp vì trải qua cảnh màn trời chiếu đất nhiều năm tại quân đoàn Ám Dạ cũng khôi phục trạng thái hoàn mỹ.
Sơn Miêu hiện tại, thật sự khiến cho Giang Nam ngây ngẩn!
Khuôn mặt Sơn Miêu đỏ lên, nhớ tới chuyện vừa rồi, không dám nhìn Giang Nam!
Không hiểu sao lại có chút tim đập rộn lên?
"Ngươi . . . Ngươi nhìn ta chằm chằm như vậy làm gì? Trên mặt ta dính gì sao?"
Giang Nam: "Có! Có dính sự đáng yêu!"
Lạc Thiên Hồng:. . .
Hắn học từ đâu mấy câu tán tỉnh sến súa như vậy chứ?
Vốn định quát lớn Giang Nam hai câu!
Lại đột nhiên có chút không đành lòng.
"Không quen ngủ ở ký túc xá sao? Bọn họ lúc ngủ rất ồn ào a!"
Giang Nam vò đầu không ngừng cười hắc hắc.
Sơn Miêu chỉ vào một bên: "Bên kia có phòng ngủ, trong khoảng thời gian này ngươi cứ ngủ nơi này đi!"
"A!"
Vốn bên cạnh văn phòng có một phòng ngủ nhỏ cho một người!
Gian phòng không lớn, lại được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp!
Trên tủ đầu giường bày biện một bình nước, trong bình cắm một đóa hoa dại!
Giang Nam cười xán lạn một tiếng, thả mình xuống trên giường!
Gối nằm còn mang theo một chút mùi thơm, đây là gian phòng của Sơn Miêu!
"Ta ngủ nơi này, ngươi ngủ ở nơi nào a?"
Sơn Miêu: "Ngủ thì ngủ đi! Không ngủ thì lăn!"
Giang Nam: ? ? ?
Cái quỷ gì!
Thật vất vả mới dịu dàng một hồi!
Toàn bộ mẹ nó đều là ảo giác!
Ngủ! Lão tử ngủ chết cho ngươi xem!
"Mấy ngày nay, giúp ta chỉ dẫn tân binh, lại qua một đoạn thời gian, có thể sẽ để ngươi dẫn theo bọn họ làm nhiệm vụ!"
Giang Nam: "Được thôi!"
Sơn Miêu ngạc nhiên: "Cũng không hỏi thêm sao? Có thể sẽ rất nguy hiểm!"
Giang Nam xoay người, ý thức dần dần u ám, lẩm bẩm nói: "Có cái gì phải gỏi chứ? Ta tin ngươi . . ."
Sơn Miêu nhìn Giang Nam nằm ở trên giường rồi suy nghĩ xuất thần!
Cô cười!
Sáng sớm hôm sau, quân đoàn Ám Dạ tập hợp!
Giang Nam nhìn Trần Thần bên cạnh, nhẹ nhàng đẩy hắn một cái, cười hắc hắc nói: "Thế nào? Người anh em! Có đau chỗ nào hay không?"
Trần Thần mang theo đôi mắt thâm đen: ! ! !
[Giá trị oán khí từ Trần Thần +1000!]



Bạn cần đăng nhập để bình luận